Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 825
Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:18:41
Lượt xem: 170
Trình Dao Dao được khích lệ, cô nói tiếp: “Mọi người thấy đề nghị của cháu thế nào?”
Bà Tạ nói: “Dao Dao nói có lý. Nhưng chuyện này phải nghe ý kiến của Tiểu Phi.”
Tạ Phi cuộn ngón tay lại: “Nhưng anh trai đã tốn rất nhiều sức mới tìm được công việc này cho cháu, nếu cháu nghỉ việc…”
“Lúc đầu anh cháu tìm việc là vì cháu, bây giờ bảo cháu nghỉ việc cũng là vì cháu.” Bà Tạ nói: “Cháu không cần để ý đến anh cháu. Bản thân cháu nghĩ thế nào?”
Tạ Tam gật đầu.
Tạ Phi xoắn xuýt nửa ngày, cô nói: Cháu cũng không muốn làm ở xưởng may nữa. Nhưng cháu nghỉ việc ở đấy thì làm gì bây giờ?”
Bà Tạ và Tạ Tam nhìn về phía Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao đã tính trước rồi, cô cười tủm tỉm nói: “Làm chuyện em hiểu rõ nhất, cũng là chuyện em thích nhất!”
Sắp đến cuối năm, cửa hàng tổng hợp đầu tiên ở huyện Lâm An dần dần náo nhiệt. Một tháng trước cửa hàng còn hoang tàn vắng vẻ, bây giờ người đến mua xếp hàng dài.
Ba gian hàng lớn nhất sửa chữa gộp lại thành một cửa hàng to, bên trong quét vôi đổi mới hoàn toàn, mặt tường trắng bóc treo quần áo nữ rực rỡ muôn màu.
Sáu cô gái trẻ tuổi mặc trang đồng bộ cười tươi chào hỏi khách.
“Em gái, da em trắng mặc cái váy này rất hợp.”
“Không chắc cũng không sao, trong kia có phòng thử quần áo, em có thể vào thử.”
“Ngại quá, áo choàng dài kia chỉ còn một chiếc. Đây là hàng ngoại quốc, bán hết cái này sẽ không còn nữa.”
Những người phụ nữ ở huyện Lâm An mặc quần áo lao động màu xanh và màu nâu mấy chục năm trời, bây giờ thấy quần áo nữ thời thượng rực rỡ muôn màu như này liền điên cuồng mua.
Đặc biệt dựa vào tiêu chí marketing “chỉ còn một chiếc duy nhất, bán hết sẽ không còn nữa”, khách hàng càng kích động. Gần đến Tết, ai cũng muốn mua quần áo đẹp ăn Tết!
Bây giờ là thị trường của người bán, không có ai trả giá, có người vì một bộ quần áo mà suýt nữa đánh nhau.
Mấy cô gái bán hàng vừa nhanh nhẹn tính tiền vừa chịu trách nhiệm căn ngăn. Dù bận rộn thế nào, trên mặt họ vẫn nở nụ cười chân thành với khách, mồm miệng thì lanh lợi, so với nhân viên mậu dịch lạnh như băng ở cung tiêu xã, mọi người cảm thấy nơi đây ấm áp như gió xuân.
Nhân viên bán quần áo ở đây được trích phần trăm hoa hồng. Bán được một bộ quần áo có thể kiếm thêm 1 đồng, họ nói khàn cả tiếng cũng đáng!
Mới khai trương được ba ngày, “Cửa hàng thời trang Bên kia dòng sông” đã trở thành chủ đề lôi cuốn của phụ nữ thành Lâm An.
Bài hát “Bên kia dòng sông” của Đặng Lệ Quân đang thịnh hành hiện nay, mấy người phụ nữ liền gọi cửa hàng là “Bên kia dòng sông”. Nếu là cô gái thời thượng mà không có một bộ quần áo nào trong cửa hàng“Bên kia dòng sông” thì rất mất mặt.
(Bên kia dòng sông: Đây là bài hát của Đặng Lệ Quân, nội dung của bài hát : Có một cô gái xinh đẹp sống ở bên kia dòng sông, chàng trai nguyện ý lội ngược dòng sang bên đấy tìm cô gái nhưng đoạn đường phía trước nhiều gian nan, con đường vừa xa vừa dài. Trong truyện muốn nói mấy cô gái mua quần áo ở cửa hàng này cũng phải vất vả, gian nan lắm mới mua được.)
“Bên kia dòng sông” là cửa hàng Trình Dao Dao và Tạ Phi mở. Cửa hàng này giao cho Hầu Tử quản lý, hai người chưa từng lộ diện ở trong cửa hàng, họ chỉ phụ trách việc cung cấp hàng.
Nhà máy vận chuyển gỗ lên tỉnh, khi trở về thuận tiện chở hàng hóa khác, phần lớn trong đó là quần áo nữ Quảng Châu đang hot hiện nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-825.html.]
Trình Dao Dao làm đại tiểu thư 20 năm không phải ăn không ngồi rồi, ánh mắt cô cực kỳ tốt, cô luôn chọn những kiểu dáng xinh đẹp độc đáo nhất, việc nổi tiếng ở huyện Lâm An dễ như trở bàn tay vậy.
Điều làm cô vui mừng là ánh mắt của Tạ Phi. Thẩm mỹ của cô và Trình Dao Dao rất giống nhau, cô còn nghiên cứu kiểu dáng quần áo rồi sửa chữa làm nó đặc biệt hơn.
Lúc trước Tạ Phi chỉ nghiên cứu mấy mẫu váy cao cấp của Trình Dao Dao. Bây giờ có rất nhiều hàng mẫu, các thiết kế cũng càng ngày càng tốt.
Tạ Phi cầm áo khoác dài củaTrình Dao Dao, cô xem xét rồi sửa lại một lần. Lúc Trình Dao Dao mặc vào lập tức kinh ngạc.
Áo khoác lông bo eo, vạt áo dài gần đến mắt cá chân làm nổi bật đường cong yểu điệu. Cúc áo giống kiểu nam, bên trên đính mấy loại cúc bằng kim loại hiếm thấy.
Tạ Tam nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, cô mặc cái áo này cực kỳ
mạnh mẽ, oai phong, kết hợp với đường con yểu điệu vô cùng hấp dẫn.
Trình Dao Dao có thể nhìn ra, đây là trang phục cưỡi ngựa của người nước ngoài, bên trên sửa lại mấy chi tiết khác. Trình Dao Dao biết Tạ Phi có thiên phú với ngành thiết kế thời trang nhưng cô không ngờ em ấy có thiên phú đến mức này. Tạ Phi không được đi học, cũng không được huyến luyện qua nhưng cô vẫn kết hợp được kiểu dáng Trung Tây để làm ra được cái áo đẹp như này.
Tạ Phi nói với Trình Dao Dao, cô muốn mang quần áo mình tự làm bán trong cửa hàng. Tạ Phi có bản vẽ sẵn, cô còn quen mấy nhân viên tạp vụ trong xưởng may, họ có thể làm một cái xưởng may nhỏ, lợi nhuận sẽ cao hơn so với việc bán quần áo may sẵn.
Trình Dao Dao không đồng ý, cô chỉ bảoTạ Phi chú tâm vào việc học thiết kế. Tạ Phi luôn luôn nghe lời, cô nghĩ chắc trình độ của mình còn chưa đủ, cô tiếp tục ở trong nhà thiết kế quần áo mới cho cả nhà.
Tết năm 1978, thôn Điềm Thủy đón một đợt tuyết hiếm thấy.
Buổi sáng Trình Dao Dao tỉnh dậy, cô cảm thấy căn phòng trở nên sáng rõ. Cô mở cửa sổ nhỏ cạnh giường ra mới thấy những bông tuyết tung bay trên bầu trời.
Trình Dao Dao mững rỡ, cô gọi to tên Tạ Tam. Một lúc sau, Tạ Tam mở cửa vào phòng, không khí lạnh cũng bay vào theo.
Trình Dao Dao kinh ngạc.
Hôm nay Tạ Tam mặc áo khoác đen Tạ Phi may, vai rộng eo thon chân dài, quần quân đội tạo nên khí chất cấm dục, Tạ Tam giống như một anh lính đẹp trai ngời ngời.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí xung quanh thúc đẩy phản ứng hóa học, ánh mắt triền miền không rời.
Trình Dao Dao vén chăn ngồi dậy, cả người lập tức bị đông cứng. Tạ Tam chạy nhanh tới, hắn ôm cô gái nhỏ vào trong ngực.
“Tạ Tam, chúc mừng năm mới! Năm mới bình an, ngày ngày vui vẻ!”
“Em Dao Dao, chúc mừng năm mới! Năm mới bình an, ngày ngày vui vẻ!”
May mà hai người chưa quên lời bà Tạ dặn, đầu năm gặp nhau phải chúc Tết trước để lấy may.
Trình Dao Dao chế giễu hắn: “Học theo em, tự anh nghĩ câu khác đi!”
Tạ Tam im lặng một lát: “Chúc em Dao Dao sớm kết hôn với anh.”
Trình Dao Dao dùng đầu đập cằm hắn. Sáng sớm Tạ Tam đã cạo râu, làn da mịn màng của Trình Dao Dao cọ vào hơi đau, cô chảy nước mắt nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam xoa cho cô, cái trán trắng ửng đỏ trông cực kỳ chói mắt.
Tạ Tam yên lặng thả tay xuống, hắn nói: “Em Dao Dao, mặc quần áo dậy thôi, ra ngoài ngắm tuyết.”