Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 822
Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:17:33
Lượt xem: 129
Tạ Tam lập tức hỏi: “Vì sao?”
Bác gái giải thích: “Hộ khẩu của cô gái này ở Thượng Hải.”
Hộ khẩu của Trình Dao Dao ở Thượng Hải, hộ khẩu của Tạ Tam ở nông thôn, khi đăng ký kết hôn, hộ khẩu của hai người vĩnh viễn lưu lại ở nông thôn.
Tạ Tam nói: “Chúng cháu chuẩn bị đi học ở Thượng Hải rồi.”
Bác gái cười nói: “Vậy càng tốt! Hai cháu học ở Thượng Hải, tương lai hộ khẩu cũng ở Thượng Hải. Các cháu đến Thượng Hải đăng ký tốt hơn nhiều! Nếu đăng ký ở đây, tương lai lại phải dời hộ khẩu phiền lắm!”
Bác gái có lòng tốt, ai ngờ mặt Tạ Tam đen xì, hơi thở lạnh lẽo trên người làm bác gái không dám nói câu tiếp.
Trình Dao Dao vội vàng cười cảm ơn bác gái, cô kéo Tạ Tam đi ra ngoài tránh cho hắn phá hỏng văn phòng của người ta.
Lúc đến Tạ Tam vui mừng hớn hở bao nhiêu, bây giờ chán nản bấy nhiêu.
Hắn đạp xe, Trình Dao Dao ngồi đằng sau đung đưa chân, cô thoải mái an ủi hắn: “Mấy tháng nữa khai giảng rồi. Khai giảng xong rồi lĩnh chứng không được sao?”
Tạ Tam tích cực hỏi: “Mấy tháng nữa?”
Đôi mắt hẹp dài của hắn cực kỳ tò mò, Trình Dao Dao nghẹn họng, cô nói: “Hai tháng, ba tháng.”
Hơi thở trên người Tạ Tam giảm thấp 3 phần, trên mặt viết rõ chữ “Quá lâu”.
Trình Dao Dao xòe tay: “Không còn biện pháp nào nha.”
Bỗng nhiên Tạ Tam dừng chân, đôi mắt hẹp dài nheo lại: “Không lĩnh chứng được em còn cười!”
Chuyện kia thật sự làm Trình Dao Dao sợ như thế sao?
“…Không phải!” Trình Dao Dao cố ý sờ mặt, biểu lộ của cô rõ như vậy sao? Cô lập tức giả bộ tủi thân, cô làm ầm ĩ chỉ trích Tạ Tam oan uổng mình.
Tạ Tam tiếp tục đạp xe, một tay còn vòng ra sau giữ người cô tránh cô buông ta rớt xuống xe. Bên cạnh cũng có một ông bố trẻ cõng con trai trên lưng, đứa bé đang làm ầm ĩ muốn ăn đường, ông bố trẻ tuổi và Tạ Tam nhìn nhau, hai người lập tức sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng.
Trình Dao Dao cũng thấy quầy hàng kia, trẻ con đứng xung quanh đấy.
Tạ Tam nhìn sang: “Kẹo đường.”
Đời trước Trình Dao Dao là đại tiểu thư, cô rất ít khi thử mấy loại đồ ăn vỉa hè này, cô hỏi thêm mấy câu.
Tạ Tam hỏi: “Muốn ăn không?”
Trình Dao Dao gật đầu. Tạ Tam dừng xe bên đường rồi đỡ cô xuống.
Trình Dao Dao thấy lạ: “Anh mua cho em là được rồi mà.”
Tạ Tam mỉm cười, hắn che chở Trình Dao Dao chen đến trước quầy hàng. Có rất nhiều trẻ con vây xem nhưng không có ai mua đường mấy.
Bọn nhỏ thấy Trình Dao Dao vừa xinh vừa ăn mặc đẹp, bọn nhỏ lập tức tránh sang một bên, lúc đầu còn nhìn chằm chằm kẹo đường, bây giờ chuyển hết sang nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao tập mãi thành quen, cô hiếu kỳ nhìn quầy hàng này. Ông lão đeo bao tay buộc tạp dề, trước mặt ông có một phiến đá nhỏ, một cái bàn quay 12 hình con giáp và 12 cây kẹo đường cắm bên cạnh.
Trình Dao Dao nói: Ông ơi, cháu muốn một cây kẹo đường.”
Ông lão híp mắt nhìn cô gái xinh đẹp này, ông cười không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-822.html.]
Trình Dao Dao không hiểu, cô quay đầu nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam móc hai mao tiền đưa cho ông lão, lúc này ông lão mới cười tủm tỉm chỉ bàn quay: “Quay đi.”
Tạ Tam giải thích: “Em quay đi, em quay vào con nào, ông ấy sẽ làm cho em hình con đấy.”
Trình Dao Dao hào hứng, đây không phải trò chơi rút thăm trúng thưởng sao?
Cô dùng sức quay cái mũi mũi tên trên bàn quay. Mũi tên quay vòng vòng, cuối cùng quay vào ô con chuột.
“Con nhỏ nhất!” Bọn trẻ con đứng bên cạnh cười nói ồn ào.
Trò chơi quay thưởng trúng kẹo đường là trò chơi bọn nhỏ yêu thích. Mỗi lần có người quay kẹo đường, bọn nhỏ đều vây quanh nhìn. Khi quay phải con chuột nhỏ nhất, đưa nhỏ nào yếu tớt sẽ khóc lóc chạy về nhà.
Bọn nhỏ thấy cô gái xinh đẹp cũng quay vào con chuột thì vỗ tay cười hì hì.
Trình Dao Dao mấp máy môi. Ở bên ngoài, Trình Dao Dao sĩ diện nhất, cô không nhăn mặt nhưng Tạ Tam vẫn nhận ra gương mặt kia không tốt lắm, hắn dỗ cô: “Quay lần nữa.”
Trình Dao Dao quay thêm một lần. Lúc này quay và ô con rắn.
Trình Dao Dao: “…”
Bọn nhỏ vỗ tay cười không ngừng.
Quay 5 lần liên tiếp, Tạ Tam cũng quay vào ô chuột và rắn, con to nhất là con thỏ.
Mặt Trình Dao Dao tái rồi. Bọn nhỏ nhao nhao nghĩ cách giúp Trình Dao Dao: “Chị quay nhẹ thôi!”
“Chị nhìn kỹ rồi quay!”
Ông lão bán kẹo đường cười giống hệt hồ ly: “Cô gái, ông làm kẹo đường hồ điệp cho cháu nhé. Vận may của cháu không quay được đâu!”
Trình Dao Dao tức giận giậm chân, cô kéo Tạ Tam đi: “Em không quay nữa!”
Tạ Tam dừng chân, hắn móc hai mao tiền ra nói: “Quay thêm một lần nữa.”
Ông lão cười tủm tỉm nhận tiền: “Quay đi, quay đi!”
Hôm nay vận khí của ông rất tốt, gặp được cô gái xinh đẹp vừa xui xẻo vừa hào phóng, tiền bị thua đều kiếm lại được rồi!
Tạ Tam quay mũi tên.
Trình Dao Dao tức giận, cô nhỏ giọng nói: “Đừng quay nữa, em thấy cái bàn quay này có vấn đề, không quay được đồ tốt đâu!”
Ai ngờ cô còn chưa nói dứt lời, bọn nhỏ đã kêu lên: “Rồng! Quay tới rồng rồi!”
Mũi tên quay chậm lại, cuối cùng dừng ở ô rồng.
Ông lão đau răng hít hà: “Ha ha, cô còn nói cái bàn quay của tôi có vấn đề, cô nhìn đi…”
Trình Dao Dao hớn hở: “Mau mau, mau đưa kẹo đường hình con rồng cho cháu!”
Bọn nhỏ cũng nhảy cẫng lên hoan hô giống như con rồng thuộc về mình vậy. Bàn quay của ông lão này có vấn đề, bọn họ đã vây quanh xem mấy ngày, đây là người đầu tiên quay được ô rồng!
Ông lão than thở. Ông đốt bếp nấu đường rồi vẽ một con rồng trên phiến đá, kẹo đường hình con rồng màu vàng to bằng bàn tay Tạ Tam.