Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 814
Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:07:34
Lượt xem: 143
Tạ Tam nâng chén rượu lên, hắn nói: “Mọi thứ đều qua rồi. Từ nay về sau, tiền đồ vô hạn, tương lai tươi sáng.”
“Nói hay lắm! Từ nay về sau, tiền đồ vô hạn, tương lai tươi sáng!” Mọi người lấy lại tinh thần, chén rượu chạm vào nhau…
Máy kéo về thôn xóc nảy nhưng không ảnh hưởng đến cảm xúc của nhóm thanh niên trí thức. Mọi người hát vang, tiếng hát và lòng hăng hái rải khắp đường.
Đến đêm khuya, Tạ Tam và Trình Dao Dao mới về đến nhà. Lúc Tạ Tam mở cửa phát ra tiếng động, bà Tạ lập tức mặc áo khoác đi ra. Tủng Tủng dẫn mấy con mèo nhỏ chạy lon ton tới chân hai người.
Tủng Tủng bị mùi rượu trên người Tạ Tam hun lảo đảo, nó ngửa đầu nghi ngờ nhìn Tạ Tam, vì sao Tạ Tam lại to lớn thế này. Cường Cường chạy đến cạnh Tạ Tam hít hà.
Bà Tạ cũng kinh ngạc nhìn hai người: “Dao Dao, Chiêu ca nhi, sao bây giờ mới về? Cả người đầy mùi rượu.”
Trình Dao Dao tố cáo: “Tạ Tam nhất định uống hết, cháu không cản được.”
Cô không nói chuyện Tạ Tam cản rượu giúp mình.
Bà Tạ tức giận đập Tạ Tam: “Thằng nhóc này, cao hứng cũng đừng uống nhiều rượu như vậy, ngày mai lại nhức đầu cho coi!”
Sắc mặt Tạ Tam như thường, đôi mắt sáng rực, cả người lộ ra mấy phần khí thế thiếu niên: “Cháu không say.”
“Đúng, đúng, cháu không say.” Bà Tạ quay đầu nói nhỏ với Trình Dao Dao: “Đỡ nó về phòng đi, bà nấu canh giải rượu cho nó.”
Tạ Tam cực kỳ thính tai, hắn nghiêm chỉnh nói: “Cháu không say.”
Trình Dao Dao và bà Tạ nhịn cười, hai người gật đầu: “Đúng, cháu không say.”
Ánh mắt Tạ Tam chậm rãi nhìn sang, cuối cùng đối diện với mặt Trình Dao Dao, hắn vui sướng nói: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao: “Dạ.”
Tạ Tam lại gọi: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao bật cười, cô cào nhẹ mặt hắn. Tạ Tam ngốc quá đi.
Bà Tạ giận cô: “Cười cái gì, bây giờ nó nghe lời cháu, cháu bảo nó về phòng nằm đi, bà đi nấu canh giải rượu!”
Trình Dao Dao nín cười, cô đỡ Tạ Tam nói: “Đi thôi, về phòng đi.”
Tạ Tam ngoan ngoãn đi theo cô, bước đi ổn định. Trình Dao Dao sụt sịt mũi, cô nhỏ giọng oán trách: “Cả người đều mùi rượu, thối c.h.ế.t đi được.”
Tạ Tam dừng chân không đi nữa.
Trình Dao Dao bất đắc dĩ hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Tam nâng cánh tay của mình lên ngửi ngửi, hắn nhăn mày tủi thân: “Anh muốn tắm.”
Trình Dao Dao cố nén xúc động muốn đánh hắn, cô kiễng chân xoa đầu hắn rồi dùng giọng nói thường dỗ Tủng Tủng dỗ hắn: “Ngoan, anh như này tắm thế nào được?”
Tạ Tam khó chơi hơn Tủng Tủng nhiều, hắn bướng bỉnh nói: “Tắm.”
Trình Dao Dao đi vào bếp lấy một chậu nước nóng ra đặt cạnh giếng: “Em lấy nước nóng cho anh rửa, tới đây, em lau mặt cho anh.”
Tạ Tam nhìn chằm chằm chậu nước kia, vẻ mặt rõ ràng ghét bỏ, hắn nói: “Bồn tắm.”
“…” Trình Dao Dao chậm rãi nheo mắt lại, giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Có phải anh rất thích bồn tắm của em đúng không? Anh vẫn muốn dùng bồn tắm tắm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-814.html.]
Tạ Tam dùng sức gật đầu, hắn chậm rãi cường điệu: “Thích…tắm cùng em Dao Dao.”
Trình Dao Dao vội vàng che miệng hắn, cô hoảng sợ nhìn bốn phía, may mà bà Tạ đang bận rộn trong phòng bếp nên không nghe thấy lời hắn nói.
Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận: “Cái mà tắm cùng nhau, anh đừng nói linh tinh!”
Tạ Tam nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của Trình Dao Dao. Lòng bàn tay Trình Dao Dao mềm mại thơm tho, hắn rất thích, mặt hắn cọ xát vào tay cô.
Trình Dao Dao run rẩy như bị điện giật, cô tức giận dùng sức che miệng hắn muốn ngạt c.h.ế.t hắn đi.
Tạ Tam bị Trình Dao Dao che miệng chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh và cái mũi cao thẳng.
Có lẽ do rượu nên sự kiềm chế thường ngày của Tạ Tam bị phá bỏ, hắn không che giấu sự nhiệt tình xuất hiện trong mắt hắn, đôi mắt vừa nguy hiểm… vừa gợi cảm.
Dương khí bá đạo trên người hắn ập tới làm Trình Dao Dao mềm nhũn.
Trình Dao Dao lập tức thấy mờ mắt, cô nói nhỏ: “Được… Được rồi, coi như đây là phần thưởng của anh.”
Bà Tạ mang một bát canh giải rượu lên, bà thấy Tạ Tam vẫn ngồi trong phòng chính, bà lo lắng sờ trán hắn: “Chiêu ca nhi đau đầu không? Mau uống canh giải rượu đi, bà nội lấy khăn nóng lau mặt cho cháu.”
Trình Dao Dao nhận bát canh nói: “Bà nội, bà đi nghỉ đi ạ, cháu làm cho.”
Bà Tạ ngáp một cái. Hai ngày nay bà lo lắng chuyện thi đại học của Trình Dao Dao và Tạ Tam nên đêm nào cũng không ngủ được, bây giờ có thể thư giãn, người cũng buồn ngủ theo.
Bà Tạ dặn dò: “Chiêu ca nhi uống say không làm loạn, rất nghe lời. Cháu dỗ nó uống canh rồi đuổi nó đi ngủ nhé, cháu cũng ngủ sớm đi.”
Trình Dao Dao đáp ứng từng cái.
Bà Tạ giống như lơ đãng hỏi một câu: “Thi… khó không?”
Trình Dao Dao nhìn bà Tạ, bà Tạ khẩn trương nắm chặt tạp dề, bà sợ tạo áp lực tâm lý cho cô nên giả vờ bày ra bộ dáng “Bà chỉ thuận miệng hỏi thôi”, thực sự rất đáng yêu.
Giọng nói của Trình Dao Dao chắc chắn, tự tin: “Đều là đề đã ôn qua rồi. Tạ Tam cũng thi rất tốt.”
Bà Tạ vuốt n.g.ự.c niệm Phật, nếp nhăn cạnh khóe môi tràn đầy ý cười: “Được, bà về phòng ngủ đây! Các cháu cũng ngủ sớm đi!”
Chờ bà Tạ về phòng, Trình Dao Dao ngồi xuống múc một thìa canh giải rượu thổi nguội đút Tạ Tam: “Há mồm ra, a~”
Mắt Tạ Tam nhìn chằm chằm mặt cô, hắn há mồm uống canh, đôi môi hồng nhạt dính mấy giọt nước.
Trình Dao Dao vui vẻ, bỗng nhiên cô có một cảm xúc khó nói nên lời… Trìu mến.
Cô cho ít linh tuyền vào bát canh pha loãng, sau đó đút tiếp cho Tạ Tam. Rượu nặng ngấm chậm, tránh ngày mai hắn lại đau đầu.
Canh giải rượu rất chua, Tạ Tam nhíu mày lại nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết.
Trình Dao Dao thu dọn bát, cô chọc chọc mặt Tạ Tam: “Đứng dậy đi xách nước đi.”
Tạ Tam là một người cứng rắn, gương căng tròn, lúc Trình Dao Dao chọc xuống tạo ra một cái hố nhỏ giống lúm đồng tiền.
Tạ Tam lặp lại: “Xách nước?”
“Không phải anh muốn em đi xách chứ?” Trình Dao Dao cắn răng nói: “Em đếm đến ba, không đi thì không tắm rửa nữa.”
Tạ Tam đứng dậy bước về phòng bếp xách nước, tư thế mạnh mẽ làm Trình Dao Dao hoài nghi rốt cuộc hắn có say hay không.