Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 806
Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:10:07
Lượt xem: 145
Đàn mèo con không ăn được, bọn nó còn chưa dứt sữa, mấy con mèo nhỏ chỉ có thể tủi thân nhìn bọn họ.
Mèo cam nhỏ nhất cũng mập mạp hơn, nó trèo lên nằm trong n.g.ự.c Trình Dao Dao, hai cái chân còn giẫm mạnh kêu to.
Trình Dao Dao xoa đầu nhỏ của nó: “Chân em bẩn không vậy?”
Mèo con nghịch nơ buộc áo của Trình Dao Dao, nó kéo dây lộ ra một mảng da trắng như tuyết.
Ánh mắt của Tạ Tam trầm xuống, nó xách con mèo nhỏ đặt xuống đất, sau đó kéo cổ áo Trình Dao Dao lại.
Trình Dao Dao đập vào mu bàn tay hắn: “Lưu manh!”
Tạ Tam: “…”
Mèo cam bị đặt xuống đất kêu ríu rít, Tủng Tủng l.i.ế.m đầu nó, cái đầu mèo cam ướt sũng, lông mao dính lại một chỗ giống hệt con chuột nhỏ.
Trình Dao Dao vui mừng, cô cúi người nghịch nó, sau đó lại ghét bỏ thu tay lại: “Dính nhơm nhớp!”
Tạ Tam cầm cổ tay cô, hắn lấy khăn ướt lau cho cô. Cổ tay Trình Dao Dao trắng nõn, ngón tay nhỏ nhắn tinh tế, móng tay trong veo như thủy tinh, bàn tay còn mang theo hơi nước và mùi dưa hấu.
“Ăn nữa không?”
“Không ăn nữa.” Trình Dao Dao lắc đầu: “Anh ăn đi.”
Tạ Tam ăn nốt chỗ dưa hấu còn lại, Trình Dao Dao dựa vào lưng Tạ Tam, cô ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, sau đó yếu ớt lẩm bẩm.
Thỉnh thoảng Tạ Tam múc một thìa dưa hấu cho cô ăn: “Buồn ngủ à?”
“Không buồn ngủ. Còn phải cho tằm ăn giúp bà nội nữa.” Trình Dao Dao cọ vào cổ Tạ Tam.
Cổ Tạ Tam bị tóc cô cọ vào hơi ngứa, hắn nói: “Tóc em dài rồi, mai anh cắt cho em.”
“Được.”
Tạ Tam vứt vỏ dưa hấu, hắn đi rửa tay rồi quay lại. Trình Dao Dao đứng trên ghế tre, cô linh hoạt nhảy lên lưng Tạ Tam. Tạ Tam cõng cô đi tới căn phòng nhỏ cạnh hiên nhà.
Căn phòng nhỏ được thu dọn sạch sẽ, bên trong sáng sủa yên tinh, mấy cái sàng nuôi tằm đều được đặt trong đấy. Đêm nào cũng có thể nghe thấy tiếng tằm ăn lá dâu giống như mưa phùn mùa hè.
Tạ Tam tìm hiểu hai năm này giá tơ lụa ở Tô Châu rất cao, hắn đề nghị đại đội nuôi tằm. Bà Tạ nóng lòng nuôi con vật nhất, bà không nuôi được lợn nên chuyển sang nuôi tằm.
Đáng tiếc bà Tạ không phải là người nuôi tằm giỏi, bà nuôi c.h.ế.t mấy con rồi. Cuối cùng Trình Dao Dao phải đổ thêm ít linh tuyền vào lá dâu, nhóm tằm này mới sống được.
Nuôi tằm là công việc mệt mỏi, đêm nào cũng phải cho ăn 1 lần. Tạ Tam sợ bà Tạ đi đêm vấp ngã, hắn thay bà cho nhóm tằm ăn.
Mấy con tằm dài bằng ngón tay út, con nào cũng trắng bóc bò nhúc nhích trên sàng.
Tạ Tam dọn sạch lá dâu cũ, sau đó quét mấy con tằm vào trong một cái nhỏ, hắn trải lá dâu mới lên sàng rồi đổ mấy con tằm ra. Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng xào xạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-806.html.]
Tạ Tam lau tay, hắn nhìn Trình Dao Dao đang trốn ở cửa ra vào thì mỉm cười: “Không sợ.”
“Em không sợ, em chỉ thấy hơi buồn nôn thôi.” Trình Dao Dao trốn sau lưng Tạ Tam, mấy con tằm kia rất đáng sợ nha…
Tạ Tam nói: “Chờ nó biến thành bướm tắm thì tốt rồi.”
“Vậy càng buồn nôn hơn!” Trình Dao Dao vừa nghĩ đến liền sụp đổ: “Mấy con bướm tằm đó bay loạn khắp nơi không?”
Tạ Tam nói: “Không đâu, cửa sổ đóng kín, nó không bay ra được.”
Tạ Tam vừa nói vừa xách hai con mèo nhỏ mới bò vào ném ra ngoài, sau đó đóng kín cửa.
Mấy con mèo nhỏ suốt ngày đi theo Tủng Tủng học thói xấu, vườn rau đều bị bọn nó đào loạn hết lên, thức ăn trong nhà không để ý kỹ sẽ hỏng ngay. Mấy con tằm này là bảo bối của bà Tạ, nếu để mấy con mèo nhỏ đi vào, không biết bên trong sẽ bị phá thành bộ dáng gì nữa.
Trình Dao Dao không muốn mấy con tằm kia biến thành bướm tằm, đáng tiếc không được như mong muốn, tằm càng ngày càng lớn, cuối cùng đến một ngày trên sàng xuất hiện một ít màng nhện.
Bà Tạ vui mừng thúc giục Tạ Tam bện 10 bó cỏ khô để tằm nhả tơ tạo kén.
Tằm nhả tơ bọc mình ở bên trong, màng tơ biến thành một cái kén trắng bóc hình bầu dục, lúc nhìn qua trông rất đáng yêu.
Bà Tạ vui rạo rực, ngày nào bà cũng nhìn chằm chằm mấy cái kén tằm, đàn mèo con tạm thời rời xuống vị trí thứ hai.
Tằm đại đội nuôi cũng tạo kén.
Nhóm nữ thanh niên trí thức và mấy cô gái trong thôn lại phải đi xử lý tơ tằm. Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đành phải làm theo, bình thường họ đã bận rộn, bây giờ còn bận rộn hơn.
Tạ Tam tự mình đến chào hỏi với đại đội mới xin giúp các cô đổi sang công việc dễ dàng hơn — xử lý kén tằm và làm người ghi sổ sách.
Dù công việc nhẹ hơn nhưng hai người vẫn không có thời gian rảnh đến nhà họ Tạ. Bà Tạ luôn nhớ hai người, bà nấu cái gì ngon sẽ bảo Trình Dao Dao mang sang cho hai người bồi bổ thân thể.
Hôm nay Trình Dao Dao xách hộp cơm rồi dắt Tủng Tủng đến nhà kho. Tủng Tủng vui vẻ chạy tới chạy tủi trên đường, một lúc thì đào hố, một lúc lại nhặt cành cây nhỏ ngậm như bảo bối.
Thím Kim Hoa và Lưu Mẫn Hà đi từ phía đối diện tới.
“Ôi, đây không phải thanh niên trí thức Trình sao?” Thím Kim Hoa vừa nhìn thấy Trình Dao Dao liền căng cuống họng hô to.
Trình Dao Dao nhíu mày.
Thím Kim Hoa cười hì hì đi tới, bỗng nhiên Tủng Tủng ném cành cây nhỏ đi, nó nhào về phía thím Kim Hoa sủa gâu gâu.
Tủng Tủng không phải chó con mới hơn một tháng tuổi nữa, nó là chó con hơn ba tháng tuổi, lúc nào lỗ tai nó cũng dựng thẳng lên, lúc nhìn qua thấy hơi giống khí thế của mẹ nó.
Thím Kim Hoa giật nảy mình, bà ngượng ngùng đứng ra xa, sau đó nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Trình Dao Dao: “Đây là món gì vậy? Thanh niên trí thức Trình lại mang cơm cho thanh niên trí thức Hàn và thanh niên trí thức Trương à?”
Trình Dao Dao thu hộp cơm lại giống như thím Kim Hoa nhìn nhiều thêm một chút sẽ làm bẩn hộp cơm vậy.