Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 790: Phóng hỏa
Cập nhật lúc: 2024-09-09 08:46:19
Lượt xem: 154
Ban đêm, thôn Điềm Thủy tối om tĩnh lặng, người trong thôn đều ngủ say giấc, không ai phát hiện ra ánh lửa đang cháy sáng rực ở phía nhà họ Tạ.
Khoảng thời gian trước và sau Tết Đoan Ngọ, mặt trời nắng chói chang, củi phơi khô ráo, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ liền cháy. Đống củi ngoài cổng nhà họ Tạ đang cháy to, gió thổi lan sang đống củi mấy nhà bên cạnh, một khoảng cháy vang trời.
Trong mơ, Trình Dao Dao cảm thấy nóng nực, cô trở mình, cánh tay trắng nõn duỗi ra ngoài chăn nhưng vẫn nóng, cô trực tiếp đá chăn xuống. Ai ngờ chăn lại được đắp lên người, cô còn chưa kịp sợ hãi, âm thanh quen thuộc đã vang lên: “Em Dao Dao, là anh.”
Bàn tay lớn ấm áp che miệng cô lại, Trình Dao Dao mở mắt đối diện với đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam. Ánh lửa ở ngoài cửa sổ phía sau hắn chiếu sáng căn phòng, cũng chiếu sáng gương mặt đẹp trai của Tạ Tam. Tạ Tam mặc áo ba lỗ và quần quân đội màu xanh, dáng vẻ mới ngủ dậy nhưng vẻ mặt cực kỳ tỉnh táo, hắn làm Trình Dao Dao cảm thấy yên tâm.
Cô dạ một tiếng mang theo âm thanh mềm mại mới tỉnh ngủ, cô cọ mặt vào trong lòng bàn tay Tạ Tam rồi hít một ít dương khí. Lòng bàn tay Tạ Tam nóng lên, đôi mắt cũng nóng bỏng, giọng nói của hắn khàn khàn: “Em Dao Dao, không làm nũng.”
Trình Dao Dao chỉ mặc một cái váy ngủ, cô giống như con mèo nhỏ cọ trong lòng bàn tay Tạ Tam, thật sự muốn khảo nghiệm ý chí của hắn mà. Tạ Tam giang hai tay ra, hắn ôm vòng eo mềm nhũn của Trình Dao Dao: “Bên ngoài cháy rồi.”
“Vâng.” Trình Dao Dao nằm dựa lên vai Tạ Tam, mắt cô nửa nhắm nửa mở. Bả vai Tạ Tam rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, lúc cọ vào cực kỳ thoải mái.
Tạ Tam lấy áo khoác mặc vào cho cô: “Ra ngoài xem trò vui đi.”
“Vâng… Vâng!” Đột nhiên Trình Dao Dao run rẩy, cô tỉnh táo dần: “Cháy rồi!”
“Ừm.” Tạ Tam cầm một tay Trình Dao Dao nhét vào tay áo khoác: “Đi ra ngoài xem.”
Trình Dao Dao gấp gáp, chân tay đạp lung tung: “Cháy rồi, cháy rồi! Sao anh không vội vậy, mau gọi người tới dập lửa đi!”
Tạ Tam vẫn bình tĩnh như cũ, hắn mỉm cười: “Đi ra xem đi.”
Mặc dù hôm nay là Tết Đoan Ngọ nhưng đêm khuya vẫn lạnh. Gió tối nay thổi qua làm mặt Trình Dao Dao nóng hừng hực, cơn gió còn mang theo mùi than củi bốc cháy, hai người vừa đi ra ngoài liền nghe thấy âm thanh củi khô cháy kêu tí tách và tiếng gió thổi vù vù.
Tủng Tủng tỉnh từ sớm, nó nhảy nhót trên đất rồi chạy đến chỗ Tạ Tam lẩm bẩm. Tạ Tam thuận tay ôm nó lên.
Trình Dao Dao nói: “Tủng Tủng gọi anh dậy à?”
Tạ Tam sờ đầu chó mập cười nhẹ. Mấy ngày này nhà Trình Nặc Nặc ở sát vách, đêm nào hắn cũng đi tuần tra. Nhưng đúng là Tủng Tủng phát hiện lửa cháy đầu tiên, để nó nhận công đầu cũng không sao.
Đi vào trong sân, Trình Dao Dao mới biết vì sao Tạ Tam lại bình tĩnh như vậy. Tường bao nhà họ Tạ rất cao, mái hiên có thể phòng cháy, lửa bên ngoài cháy to đến mấy cũng không lan vào được.
Tạ Tam ôm cô nói nhỏ: “Chỗ bốc cháy là đống củi.”
Trình Dao Dao nói: “Nếu dựa theo cách đốt này, sớm muộn cũng lan vào phòng.”
“Đừng vội.” Tạ Tam nhìn chằm chằm tường bao, đôi mắt hẹp dài nhắm lại, đường cong gương mặt hiện lên sự cứng rắn, lạnh lẽo.
Trình Dao Dao nhìn theo hắn, bỗng nhiên cô thấy một cây củi đang cháy được ném từ bên ngoài vào trong sân, mấy cây củi lửa liên tiếp bay vào bên trong.
“Cẩn thận cháy bí đỏ của em!” Trình Dao Dao vội vàng kéo tay Tạ Tam.
Tạ Tam đi qua nhìn kỹ, Tủng Tủng cũng chạy theo, nó nhảy nhót quanh chân Tạ Tam, cái mũi nhỏ ướt sũng ngửi cây củi đang bốc cháy, may mà Tạ Tam kéo nó lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-790-phong-hoa.html.]
“Gâu, gâu, gâu!”
“Xuỵt!” Tạ Tam vuốt đầu Tủng Tủng, hắn nhặt cây củi lên xem. Trên cây củi có rất nhiều dầu nến, lúc rơi xuống đất vẫn cháy to, có thể thấy người phóng hỏa ác độc như nào.
Trình Dao Dao đi tới nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Tạ Tam cười với cô, hắn nói: “Em nhìn đi.”
Cánh tay cường tráng của Tạ Tam vung lên, cây củi lửa bay lên không trung vẽ một đường vòng cung rồi bay sang tường bên kia.
Chó con trong sân nhà họ Tạ kêu gâu gâu, nó kêu vài tiếng cũng không nghe thấy rõ, ánh lửa vẫn sáng rực, trong sân cũng bốc lên khói trắng.
Trình Nặc Nặc đang đốt lửa, cô cười quỷ dị. Ông trời cũng giúp cô, bên trong ngõ hẻm này không có ai nuôi chó, con ch.ó nhà họ Tạ là một con ch.ó ngu ngốc mới lớn hơn một tháng, không có tác dụng gì cả.
Trình Nặc Nặc đốt hết cây này đến cây khác, cô đang muốn ném sang tường bên kia thì một cây củi lửa từ sát cách bay về theo đường cũ rơi thằng vào đầu cô.
Trình Nặc Nặc bị bỏng hét thảm lên, mấy cây củi lửa liên tục bay qua đây rơi hết lên người cô, tóc và quần áo của cô đều cháy to. Trên củi còn nhỏ dầu nến nên không dễ dập. Vốn muốn hại người ai ngờ nó phản lại, cô hét lên lăn lộn trên đất.
Tiếng hét sắc bén của con gái xé rách bầu trời đêm. Cùng lúc đó, chó con nhà họ Tạ cũng kêu lên, tiếng sủa như trẻ con không chói tai nhưng vẫn kéo theo một loạt tiếng chó sủa ở phía xa.
Có người kêu lên: “Cháy rồi! Cháy rồi!”
Cửa nhà mở ra, tiếng kêu la vang lên không ngừng, toàn bộ người trong thôn đều bị kinh động Mọi người ở trong sân nhà mình vẫn thấy rõ ánh lửa cháy ngút trời chiếu sáng một góc thôn làng.
Bà Tạ và Tạ Phi cũng thức dậy, hai người vội vàng chạy ra: “Chiêu ca nhi, Dao Dao! Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại cháy vậy? Là nhà chúng ta sao… Khụ, khụ, khụ, cháy to quá…”
Lúc này gió đổi hướng, khói trắng bay hết vào trong sân. Trong ánh lửa cháy rực, cả tòa nhà giống như bị vây quanh trong biển lửa, trông cực kỳ đáng sợ.
Tạ Phi sợ hãi núp trong n.g.ự.c bà Tạ, bà Tạ cũng hoảng sợ.
“Không sao đâu ạ.” Tạ Tam an ủi bà nội và em gái, hắn nói: “Cháy ở bên ngoài, không lan vào trong được.”
Bà Tạ nói: “Vậy cháu mau đi ra xem nhà ai cháy thì giúp họ một tay! Thật sự tạo nghiệp mà!”
Tạ Tam đáp ứng: “Vâng, cháu đi xem một chút.”
Trình Dao Dao nói: “Em cũng đi!”
Đang náo nhiệt đấy, cô không thể bỏ qua được.
Tạ Tam hiểu rõ tâm tư nhỏ của cô như lòng bàn tay, hắn dỗ cô: “Em về phòng ngủ trước đi, ngày mai xem náo nhiệt sau.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm. Bà Tạ lập tức nói: “Dao Dao, cháu qua đây, Chiêu ca nhi đi dập lửa, không phải đi chơi đâu! Chiêu ca nhi, cháu đi nhanh đi, giúp họ một tay, cháu cũng phải cẩn thận đấy!”
Tạ Tam dặn dò liên tục, hắn bảo Trình Dao Dao và Tạ Phi khóa cửa sổ và cửa phòng vào, tý nữa hắn sẽ về. Tình hình đang loạn, không chừng có người đục nước béo cò, trong nhà còn có hai cô gái nổi danh xinh đẹp, Tạ Tam phải cẩn thận.
Bà Tạ dứt khoát gọi Trình Dao Dao và Tạ Phi về phòng bà ngủ, sao Trình Dao Dao ngủ được, cô mở cửa sổ thò đầu ra bên ngoài xem. Bên ngoài cực kỳ ồn ào, ánh lửa chiếu sáng bóng người, âm thanh kêu la và mắng chửi vang lên không ngừng.