Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 786

Cập nhật lúc: 2024-09-08 23:30:03
Lượt xem: 218

Sắc mặt Trình Nặc Nặc thay đổi mấy lần, hiện tại linh tuyền ở  trong tay Trình Dao Dao, cô lại có Tạ Tam che chở, mình phải làm thế nào mới lấy được linh tuyền khôi phục được gương mặt?

Suy bụng ta ra bụng người, nếu như cô là Trình Dao Dao, cô sẽ cho mình một giọt linh tuyền sao?

Trình Nặc Nặc nghĩ đến đây, cô dứt khoát không thèm đếm xỉa gì nữa, cô nói: “Cô cho tôi một lọ linh tuyền để tôi khôi phục thân thể, tôi sẽ không đến quấy rầy cô nữa.”

Trình Dao Dao cười nhạo: “Dựa vào đâu?”

“Chỉ bằng chúng ta là chị em ruột nha.” Da mặt Trình Nặc Nặc cực kỳ dày, cô gấp rút nói: “Coi như cô thấy tôi đáng thương, cô cho tôi một lọ, không, một bát cũng được. Chờ tôi khôi phục thân thể rồi kết hôn với Thẩm Yến, về sau cô cũng được nhờ. Không phải còn bố sao? Bố biết cô giúp tôi, bố sẽ thay đổi cách nhìn về cô!”

“Tôi dùng linh tuyền nuôi gà, tưới rau cũng không cho cô. Lúc trước cô dùng linh tuyền làm những việc gì? Mèo và chó nhà tôi đều dùng linh tuyền tắm rửa đó, thế nào, tức c.h.ế.t cô đi.”

Trình Dao Dao vừa nói vừa giơ đầu ngón tay lên, ngón tay trắng nõn như bạch ngọc xuất hiện linh tuyền, linh tuyền rơi xuống đất như mưa xuân, nền đá lát gạch xanh nhanh chóng hấp thu linh tuyền, thời gian dần dần trôi qua, một vũng nước sáng như gương nằm dưới đất.

Trình Nặc Nặc vội vàng nhào tới nhưng ngã ra đất, cả người đau nhức kịch liệt. Cô dùng cả tay cả chân bò lên trước, Tạ Tam chặn cô lại.

Ánh mắt lạnh lùng, nguy hiểm của Tạ Tam làm Trình Nặc Nặc nhớ lại cảnh trên núi lần trước, cô không dám làm bậy, đôi mắt đỏ như m.á.u nhìn linh tuyền trên mặt đất.

Chó mập và mèo mập chạy lên, bọn nó l.i.ế.m hết linh tuyền trên đất. Trình Dao Dao còn ghét bỏ nói: “Trong bát của em vẫn còn đây này, sao lại uống trên đất, bẩn quá đi.”

Trình Nặc Nặc lại trúng một dao, lúc trước cô vì linh tuyền mà uống nước bẩn, nhặt bánh trứng nát bét dính đầy đất ăn, mọi chuyện đều hiện lên trước mắt.

Mèo mập l.i.ế.m mấy cái rồi thôi, nó kéo ống quần Tạ Tam để Tạ Tam bế lên. Chó con giẫm đi giẫm lại vũng nước, nó còn lăn lộn đầy đất, cái đầu loay hoay. Một vũng linh tuyền trở nên bẩn thỉu, Trình Nặc Nặc muốn cào rách mí mắt.

Hết lần này tới lần khác Trình Dao Dao còn cười: “Tủng Tủng, em bẩn quá, mau đứng dậy. Chị lấy một chậu khác cho em tắm là được.”

Trình Dao Dao cúi đầu muốn ôm Tủng Tủng. Tủng Tủng chạy lạch bạch, nó lắc người, nước bẩn văng ra dính lên mặt Trình Nặc Nặc, Trình Nặc Nặc như người nghiện ma túy, cô vội lấy cho vào miệng.

Trình Dao Dao buồn nôn, cô lùi lại thật xa.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bà Tạ: “Sao lại khóa cửa rồi?”

Tạ Tam vừa động, Trình Dao Dao liền nói: “Em đi mở cửa!”

Trình Dao Dao chạy ra cổng, Tạ Tam ném một câu lên đầu Trình Nặc Nặc: “Cô đẩy người kia xuống vách núi.”

Trình Nặc Nặc sợ run cả người, cô giống như gặp quỷ trừng Tạ Tam. Giọng nói của Tạ Tam cực kỳ chắc chắn, nhưng chuyện kia chỉ có trời biết đất biết, sao Tạ Tam có thể biết được?

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam lạnh lẽo: “Cô dám nói một câu liên quan đến Dao Dao, cô cứ thử xem.”

Tạ Tam nói xong cũng không nhìn cô nữa, hắn đi đến cạnh người Trình Dao Dao.

Trình Nặc Nặc bất chấp tất cả, cô thừa cơ lao tới vũng linh tuyền, đáng tiếc Tủng Tủng lăn lộn một vòng, phần lớn linh tuyền đều dính lên lông nó, bây giờ còn còn một ít nước bẩn đục ngầu.

Trình Dao Dao mở cửa, bà Tạ, Tạ Phi và một đám người thấy Trình Nặc Nặc đang nằm dưới đất l.i.ế.m nước bẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-786.html.]

Đúng lúc này, mấy người Trình Chinh về nhà không thấy Trình Nặc Nặc đâu, họ vội vàng tìm tới đây, Trình Chinh thấy một đám người đang vây quanh cổng nhà họ Tạ nhìn vào bên trong, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.

Trình Chinh vội vàng chen vào đám người xem xét, ông suýt nữa ngất đi. Trình Chinh chạy lên trước giữ chặt Trình Nặc Nặc: “Nặc Nặc, con điên rồi!”

Trình Nặc Nặc giống như người đi trong sa mạc khát nước ba ngày ba đêm, cô không để ý cái gì khác, trong mắt cô chỉ còn linh tuyền.

Thân thể gầy yếu của cô như có sức nặng nghìn cân, cô nằm rạp trên đất, Ngụy Thục Quyên cũng chạy tới kéo cô, bà vừa đánh vừa mắng: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, mày nổi điên cái gì! Các  người, Trình Dao Dao, mày làm gì con gái tao rồi hả?”

Thẩm Yến và mẹ Thẩm nhìn thấy cảnh này lập tức quay đầu muốn đi. Nhưng người trong thôn không biết vô tình hay cố ý, họ vây hai người vào giữa, có người còn đẩy bọn họ: “Nhanh đi ngăn lại đi, không biết có phải trúng tà không nữa?”

“Phi, phi, bà cũng dám tuyên truyền mê tín dị đoan à! Tôi thấy Trình Nặc Nặc bị kích thích, đầu óc hỏng rồi.”

“Thanh niên trí thức Thẩm, chờ mấy người về Thượng Hải, cậu phải tìm chỗ chữa trị giúp cô ấy đấy.”

Mặt mẹ Thẩm tái xanh, Thẩm Yến chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, hắn không muốn liên quan gì đến Trình Nặc Nặc, chứ đừng nói giúp đỡ cô ta.

Trình Chinh tát một phát vào mặt Trình Nặc Nặc, cô mới thoát ra khỏi trạng thái điên cuồng.

Cô sững sờ nhìn Trình Chinh và Ngụy Thục Quyên tức giận đứng trước mặt, cô lại nhìn thôn dân đứng ngoài cổng, còn có mẹ Thẩm và Thẩm Yến, trong lòng hơi hồi hộp.

Ngụy Thục Quyên khóc sướt mướt: “Con gái, Trình Dao Dao làm gì con rồi, sao con lại sợ như vậy?”

Trình Nặc Nặc giống như bị dọa sợ, cô im lặng nửa ngày mới nói: “Con nhớ vừa rồi con thấy rõ… Con thấy chị Dao Dao và Tạ Tam ở trong sân…”

“Con câm miệng lại, không được nói lung tung!” Sắc mặt Trình Chinh lập tức tái xanh.

Trình Nặc Nặc vội vàng cúi thấp đầu, cô muốn nói lại thôi làm người ta cảm thấy tò mò.

Trình Chinh không tự chủ nhìn về phía Trình Dao Dao và Tạ Tam. Con gái xinh đẹp như hoa ở cùng Tạ Tam bên trong căn nhà lớn, Trình  Chinh cảm thấy tức giận vì củ cải trắng nhà mình bị lợn giẫm đạp.

Đám người vây xem cũng hoang mang. Hôm nay là ngày họp chợ trên thôn Đập Thượng, bà Tạ, Tạ Phi và mấy người phụ nữ trong thôn đi chợ, trong nhà chỉ còn Trình Dao Dao và Tạ Tam.

Cô gái xinh đẹp ở cùng thanh niên cường tráng trẻ tuổi, hai người tình đầu ý hợp, việc này…

Bà Tạ đứng trước người Trình Dao Dao, bà tức giận nói: “Chiêu ca nhi và Dao Dao đã đính hôn từ lâu rồi! Huống chi ban ngày luôn mở cửa thì xảy ra chuyện gì được! Cô ở trong nhà thím Ngân Quế mà, sao cô có thể thấy chuyện trong sân nhà tôi?”

Gừng càng già càng cay, bà Tạ bắt lấy chỗ thủng, Trình Nặc Nặc lập tức nghẹn lời.

Trình Dao Dao ôm Cường Cường, cô học bộ dáng ngây thơ vô tội Trình Nặc Nặc thường dùng nói: “Vừa rồi cháu và Tạ Tam đứng trong sân, không biết cô ấy trèo lên tường nhìn lén cái gì làm cháu giật cả mình, cô ấy còn chạy sang gõ cổng rồi đi vào trong sân nói một đống lời kỳ lạ.”

“Cô!” Trình Nặc Nặc nóng lòng phản bác nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Tạ Tam, cô sửng sốt không dám nói câu gì nữa.

Trình Dao Dao nói tiếp: “Cô ấy ở trong sân không chịu đi, còn nằm sấp trên đất…”

Trình Dao Dao muốn nói lại thôi. Tất cả mọi người nhìn về phía Trình Nặc Nặc, cô vẫn nằm dưới đất uống nước bẩn.

Loading...