Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 785

Cập nhật lúc: 2024-09-08 23:29:42
Lượt xem: 196

Trình Nặc Nặc cười nhẹ: “Nếu như không chỉ có chuyện này thì sao?”

Sắc mặt Trình Dao Dao hơi đổi: “Không phải cô…”

Trình Nặc Nặc vười sung sướng: “Không sai. Nếu người ta biết cô bị đàn ông bắt lên núi, những người luôn coi cô là Quan Âm sẽ nghĩ thế nào?”

Mặt Trình Dao Dao thay đổi hẳn. Không phải cô sợ, mà cô chỉ cảm thấy kinh ngạc vì Trình Nặc Nặc. Cô ta là đồng bọn, người đàn ông kia c.h.ế.t rồi không thể làm nhân chứng, đáng nhẽ Trình Nặc Nặc phải cảm thấy may mắn, nhưng cô ta lại muốn lật chuyện này lên.

Trình Dao Dao nói: “Cô có biết nếu lật lại chuyện kia, người đầu tiên phải ngồi tù, thậm chí ăn s.ú.n.g là cô không?”

Trình Nặc Nặc cười ha hả: “Cô đã nghe qua câu “Vua cũng thua thằng liều” chưa?”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nhìn cô chằm chằm, một lúc sau cô mới nói: “Cô muốn gì?”

“Linh tuyền.” Trình Nặc Nặc nói: “Đưa linh tuyền đây, sau đó nói cách dùng linh tuyền cho tôi.”

Trình Dao Dao bật cười: “Cô điên hay tôi điên? Nếu cô đổi lại là tôi, cô chịu giao ra không?”

Trình Nặc Nặc nói: “Linh tuyền vốn là của tôi.”

“Mẹ tôi lưu lại ngọc bội cho tôi, là cô trộm đi.” Trình Dao Dao nói trắng ra, cô còn nói với Tạ Tam: “Em còn chưa kịp đeo ngày nào, cô ta đã làm hỏng rồi.”

Giọng Trình Nặc Nặc the thé lên: “Tôi phát hiện ra linh tuyền! Cô là đồ ngu, cô chưa từng phát hiện ra cách dùng của linh tuyền! Nếu không có tôi, linh tuyền sẽ không xuất hiện!”

Trình Dao Dao nói: “Vậy phải cảm ơn cô rồi!”

“Trình Dao Dao!” Trình Nặc Nặc nóng nảy: “Dựa vào đâu mà cô độc chiếm linh tuyền hả? Tôi phát hiện ra linh tuyền trước!”

Trình Dao Dao nói: “Vậy cô thử gọi một tiếng xem, cô xem nó đáp lời cô không.”

“Cô!” Trình Nặc Nặc tức giận đau cả bụng, trên mặt Trình Dao Dao không che hết sự trào phúng, trước mắt cô biến thành màu đen.

Cuối cùng cô cũng phản ứng kịp, Trình Dao Dao đang đùa giỡn mình.

“Tốt, tốt, tốt!” Trình Nặc Nặc lộ vẻ mặt cá c.h.ế.t lưới rách: “Cô không sợ đúng không? Tôi sẽ đi tự thú, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho mọi người biết, hôm đó cô bị đàn ông bắt lên núi chà đạp, Tạ Tam vì cô mà g.i.ế.c anh ta.”

Trình Dao Dao nói: “Nếu cô thật sự muốn hại tôi, cô sẽ kéo cả mình vào đấy.”

Giọng nói khàn khàn của Trình Nặc Nặc lạnh lùng giống như rắn: “Tôi còn vái gì để sợ chứ. Từ nhỏ tôi đã ghét bộ mặt cao ngạo của cô rồi, giống như tôi chính là bùn nhão dưới chân cô vậy. Không phải cô chỉ có một gương mặt xinh đẹp thôi sao, bây giờ để mọi người nhìn xem, Quan Âm trong mắt họ là loại mặt hàng gì…”

“Cô im ngay!” Tạ Tam quát.

Trình Nặc Nặc điên cuồng, cô chỉ thẳng vào mũi hắn cười: “Anh cho rằng cô ta vốn dĩ xinh đẹp sao? Tất cả đều dựa vào linh tuyền trộm của tôi mới giúp cô ta đẹp như thế! Anh nghĩ cô ta thích anh sao? Cô ta chỉ sợ làm việc nên lấy anh làm phao cứu mạng thôi! Lúc trước theo đuổi Thẩm Yến, bộ dáng hèn hạ của cô ta…”

“Vách núi.” Tạ Tam lạnh lùng phun ra hai chữ.

Trình Nặc Nặc giống như con gà bị bóp cổ, cô lập tức im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-785.html.]

Trình Dao Dao oan ức nói với Tạ Tam: “Em không theo đuổi Thẩm Yến,… không có.”

Là nguyên chủ làm, không phải cô. Đang ở trước mặt Trình Nặc Nặc, Trình Dao Dao không có cách nào giải thích, cô chỉ nhìn chằm chằm Tạ Tam, vẻ mặt không được tự nhiên.

Tạ Tam nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nét mặt dịu dàng lại: “Anh biết.”

Hai người thân mật không coi ai ra gì, mắt Trình Nặc Nặc đau nhói. Điều cô tự hào nhất trước mặt Trình Dao Dao chính là cô cướp được Thẩm Yến. Dù cô thất bại bao nhiêu lần thì cô vẫn đứng đầu trong chuyện của Thẩm Yến.

Nhưng hiện tại cô mất con, Thẩm Yến sống c.h.ế.t không chịu cưới cô. Trình Dao Dao cũng không lưu luyến gì với Thẩm Yến, cô quay người liền chui vào vòng ôm của Tạ Tam.

Không nói đến nhân phẩm của Tạ Tam, chỉ nhìn bề ngoài, Tạ Tam cao ráo lạnh lùng, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi, cô nhớ lại cảnh hai người thân mật vừa nãy thì hận đến mức cắn răng, nhưng cô không nhịn được mặt đỏ tim đập muốn nhìn thêm.

Chỉ là…

Trình Nặc Nặc nghĩ đến hai chữ Tạ Tam vừa nói, cô lại rùng mình.

Trình Dao Dao hỏi: “Vách núi gì?”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nhắm lại, hắn lạnh lùng nhìn qua Trình Nặc Nặc, giọng nói chắc chắn: “Cô ta không dám báo án đâu.”

Trình Nặc Nặc cố gắng chống đỡ: “Ai nói tôi không dám!”

Tạ Tam cười lạnh: “Cô dám đi sao? Người đàn ông kia c.h.ế.t như thế nào, không bằng cùng nhau nói hết ra.”

Trình Nặc Nặc lùi lại hai bước, môi cô run rẩy: “Tôi… Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

Lúc đầu Trình Nặc Nặc chỉ định lừa Trình Dao Dao, nhưng bây giờ Tạ Tam nói toạc ra, hắn còn đ.â.m trúng điểm c.h.ế.t của cô, cô bắt đầu hoang mang lo sợ.

Trình Dao Dao không hiểu lắm, nhưng cô thấy Trình Nặc Nặc chột dạ, cô ta chỉ thiếu một đòn cuối cùng thôi. Cô nói với Trình Nặc Nặc: “Tôi thấy cô điên rồi. Coi như cô đi tự thú thì có thể thế nào? Tôi cũng không bị thương, trừ cô ra không ai có thể chứng minh tôi bị bắt.”

“Ngược lại là cô, mọi người phát hiện cô ở sau núi. Nam nữ đơn độc ở cùng một chỗ mưu đồ bí mật làm chuyện xấu… Cô ngại mình chưa đứng trên đầu sóng ngọn gió hay cô thấy bố thu dọn cục diện rối rắm của cô chưa đủ đau đầu?”

Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc cười lên, cô không lựa lời mà nói: “Cô còn nhớ đến bố sao? Đáng tiếc bố cực kỳ thất vọng về cô. Bố thường nói, coi như không có đứa con như cô, về sau một nhà ba người chúng ta phải sống thật tốt.”

Trình Nặc Nặc vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, cô muốn tìm ra sự đau khổ, bi thương trên mặt cô.

Đáng tiếc vẻ mặt Trình Dao Dao vẫn như cũ, ngược lại Tạ Tam nắm tay cô, hắn lo lắng để ý tới phản ứng của Trình Dao Dao.

“Em không sao.” Trình Dao Dao cười trấn an Tạ Tam.

Trình Nặc Nặc nói tiếp: “Mấy ngày này cô đưa đồ qua đều không thêm linh tuyền, còn là đồ ăn nguội. Bố nói cô không nhớ đến tình cảm chị em, bố tự lấy tiền mua trứng gà và lương thực tinh cho tôi ăn.”

Trình Dao Dao thở sâu.

Năm ngoái Trình Dao Dao cãi nhau với bố ở Thượng Hải, cô cực kỳ đau lòng. Về sau cô giận dỗi nói không muốn gặp bố, nhưng tháng nào cũng gửi đồ về Thượng Hải, cô vẫn còn tình cảm với bố.

Bao yếu ớt không chỉu nổi uất ức. Tạ Tam tiến lên một bước, ánh mắt độc ác nhìn Trình Nặc Nặc, Trình Dao Dao kéo hắn lại.

“Đúng vậy.” Trình Dao Dao nhướng mày, cô chỉ vườn rau xanh sau lưng: “Tôi cố ý không thêm linh tuyền. Lúc trước cô trở nên xinh đẹp, cô phải uống bao nhiều linh tuyền? Một chén, hay một bát? Bây giờ mặt cô đầy vết thương, thân thể cũng suy yếu, chắc phải dùng rất nhiều linh tuyền mới bù lại được nha.”

Loading...