Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 771
Cập nhật lúc: 2024-09-07 21:21:50
Lượt xem: 114
Trình Chinh do dự một lúc, ông bước qua cửa đi vào trong sân.
Căn nhà cũ cổ kính, các chi tiết trong căn nhà đều lộ ra sự sang trọng. Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, vườn rau xanh um tươi tốt, cửa sổ phòng bếp treo chuỗi ớt và nấm khô, trên bệ cửa sổ đặt mấy quả bí đỏ đáng yêu.
Bên trong lồng gà ở góc sân có mười mấy con gà mái, đống củi được sắp xếp chỉnh tề thành một đống. Mèo cam nằm phơi nắng trước sân, chó mập ngẩng đầu, tò mò chạy quanh chân Trình Chinh.
Đúng là chốn đào nguyên.
Trình Dao Dao bận rộn trong bếp, cô bê một đĩa bánh hoa quế và một bình trà lên, cô bảo Trình Chinh vào trong nhà chính.
Lòng trình Chinh phức tạp, ông nhìn con gái. Mái tóc đen nhánh của Trình Dao Dao tết thành b.í.m ở sau lưng, cô mặc quần áo ở nhà, trên người còn mặc một cái tạp dề nhỏ. Cô xắn tay áo lên, trên tay còn dính ít nước và bột mì.
Lúc trước mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bây giờ lại làm mọi chuyện ngăn nắp rõ ràng, Trình Chinh đau lòng một trận.
Nhưng gương mặt trắng nõn của Trình Dao Dao ửng đỏ, giữa hai đầu lông mày hiện ra sự ngây thơ vui vẻ. Trình Chinh không thể không thừa nhận, Trình Dao Dao sống ở đây tốt hơn ở Thượng Hải nhiều.
Trình Dao Dao nói : «Đây là trà lúa mạch, bố uống đi. »
«Ừm, ừm ! » Trình Chinh vội vàng cầm chén trà uống một hớp, hơi nước bốc lên làm kính mắt của ông mơ hồ, ông nhân cơ hội tháo kính xuống lau lau.
Trình Dao Dao nhìn ông, trong lòng chua xót, bố già đi nhiều rồi.
Lần trước đến Thượng Hải, Trình Chinh vẫn gầy gò nhã nhặn. Bây giờ tóc bạc đầu, nếp nhăn cạnh khóe mắt hằn sâu. Cổ áo sơ mi và áo khoác nhăn nhúm, đây là chuyện lúc trước Trình Chinh không cho phép xảy ra.
Trình Chinh ngồi xe đường dài vất vả, ông uống hết chén trà mới phát hiện mình đói rồi. Ông lại uống thêm nửa chén trà, ăn mấy miếng bánh ngọt mới thở phào.
Trình Dao Dao thấy ông như vậy thì cầm bình nước rót trà cho ông : «Bố, bố đói sao ? Trong bếp có bánh thịt, con hấp hai cái cho bố ăn nhé. »
« Không cần đâu, ngoan. » Trình Chinh uống trà, ông cảm thán : «Dao Dao, lúc trước bố còn lo lắng con ở nông thôn phải chịu khổ. Hôm nay thấy hoàn cảnh ở nhà họ Tạ, bố mới yên tâm một chút. Bố biết, Tạ Tam chăm sóc con rất tốt. »
Trình Dao Dao mỉm cười, cô tự hào nói : « Con nói rồi, Tạ Tam đối xử rất tốt với con, người nhà anh ấy cũng đối xử tốt với con. »
Trình Chinh nhìn vẻ mặt con gái không lo lắng cái gì, mặt cô xinh đẹp như hoa tường vi nở rộ. Gương mặt tiều tụy của con gái út hiện lên trước mặt làm lòng Trình Chinh đau xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-771.html.]
Trình Chinh nói : «Dao Dao, lần này bố đến vì chuyện của Nặc Nặc. May mà có thư con gửi, nếu không bố còn không biết Nặc Nặc làm ra chuyện hoang đường ở nông thôn. »
Trình Dao Dao không hứng thú lắm : «Không phải bố sớm biết chuyện của cô ấy và Thẩm Yến rồi sao ? »
Thấy thái độ Trình Dao Dao lạnh nhạt như thế, Trình Chinh liền nói : «Vừa rồi bố đi thăm Nặc Nặc, con bé đang bị bệnh, quả nhiên phải chịu rất nhiều khổ. »
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to, cô nhìn Trình Chinh chờ ông nói tiếp.
Trình Chinh vuốt ve chén sứ : «Chuyện của con bé và Thẩm Yến, con bé tự làm tự chịu. Nhưng con và con bé là chị em, còn ở cùng thôn, con không nên mặc kệ con bé… »
Cả người Trình Dao Dao xù lông lên, cô ngắt lời ông : «Vậy bố muốn con quan tâm cô ta kiểu gì ? »
Trình Chinh đau đầu : «Dao Dao, con đừng hiểu lầm ý của bố. Bố biết giữa con và Nặc Nặc có nhiều chuyện lục đục. Bây giờ Nặc Nặc bệnh nặng, Thẩm Yến bạc tình bạc nghĩa, nó mặc kệ con bé. Nhưng con là chị ruột của con bé, nếu Nặc Nặc thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con sao ? »
Trình Dao Dao im lặng nhìn Trình Chinh : «Cuối cùng bố muốn nói gì ? »
Chẳng biết tại sao trong lòng trình Chinh hơi trống rỗng, những lời nghĩ sẵn trong đầu không nói ra được.
Nhưng nghĩ kỹ, ông vẫn nói : « Nặc Nặc trở mặt với nhà con bé ở nhờ rồi. Thân thể con bé rất yếu, con có thể bàn bạc với người nhà họ Tạ, tối nay nhà chúng ta ở nhờ được không ? »
Trình Dao Dao tưởng mình nghe nhầm : «Nhà chúng ta là những ai ? »
Trình Chinh bất đắc dĩ : «Dao Dao, chỉ ở tạm một đêm thôi. Con chưa nhìn thấy vết thương của Nặc Nặc… »
Trình Dao Dao cười lạnh : «Đây là ý của Ngụy Thục Quyên đúng không ? »
Mặt Trình Chinh kinh ngạc, Trình Dao Dao biết mình đoán đúng rồi. Cô quyết đoán nói : «Cô ta bị thương thì đến bệnh viện, chỗ này không phải bệnh viện ! Cô ta đừng mơ tưởng có thể bước chân vào nhà họ Tạ! »
Trình Chinh hơi thất vọng : «Dao Dao, Nặc Nặc là em gái của con, bây giờ con bé bị bệnh nặng, sao con có thể nói ra những lời này ? »