Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 768
Cập nhật lúc: 2024-09-07 21:19:44
Lượt xem: 127
Mọi người ngồi xuống bàn, may mà cả bàn thức ăn vẫn còn nóng.
Thịt gà xào ớt mềm mềm cay cay, lòng gà xào thập cẩm vừa giòn vừa chua chua cay cay, Tạ Tam thích khẩu vị này nhất, canh thịt gà xé nhỏ nhìn thanh đạm nhưng ngon vô tận, bà Tạ cực lực khen ngợi. Mà mấy cô gái thích ăn bí đỏ xào trứng và cá mè sốt nhất.
Ngoại hình cá mè sốt giống như một con sóc đang đứng, nước sốt chua ngọt thơm nức, thịt cá trắng bóc tươi non làm tăng thêm khẩu vị.
Bí đỏ xào trứng, bí đỏ vừa khô vừa giòn, trứng gà vừa vàng vừa mềm, vừa cắn một cái lập tức cảm giác mình đang đứng trên bãi biển, trời chiều và gió biển vây quanh người.
Bát của Cường Cường và Tủng Tủng đặt dưới chân bàn, hai quả bóng chổng m.ô.n.g lên trời, đầu vùi vào trong bát ăn không ngừng. Cường Cường vừa ăn trong bát mình vừa ăn trong bát Tủng Tủng, nó loay hoay liên tục. Tủng Tủng tủi thân ôm chân Tạ Tam, cái mặt tựa vào mũi giày hắn.
Tạ Tam lén cho nó một viên thịt nhỏ, chó mập kêu ư ử gặm làm tay hắn dính đầy nước bọt.
Một bàn đồ ăn hết sạch sành sanh, trong bụng cũng thỏa mãn 7,8 phần. Trình Dao Dao nắm chắc lượng đồ ăn, cô muốn mọi người giữ bụng ăn bánh ga tô.
Trình Dao Dao cười nói: “Tiểu Phi, bây giờ em bóc quà đi.”
Có quà Tạ Tam tặng lúc trước, lúc Tạ Phi bóc quà, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong hơi xấu hổ.
Nhưng Tạ Phi rất thích, cô ôm sách dạy thiết kế may vá kích động nói: “Em chưa từng thấy mấy kiểu dáng này!”
Trương Hiểu Phong cười nói: “Chị nghe Dao Dao nói em thích may quần áo, bọn chị đặc biệt nhờ người mua cho em.”
Tạ Phi nói: “Em thích lắm! Cảm ơn chị Hiểu Phong, cảm ơn chị Hàn Nhân!”
Bà Tạ tặng một cái vỏ gối, bên trên vỏ gối thêu hoa văn thủ công phức tạp tinh xảo, có thể thấy cực kỳ tốn công, Tạ Phi yêu thích không buông tay.
Trình Dao Dao bẹp miệng: “Quà tặng của mọi người đều tốt, có lẽ quà của tôi không đặc biệt rồi.”
Hàn Nhân nói: “Cô chưa tặng quà sao? Tôi còn tưởng kẹp tóc trên đầu Tiểu Phi là quà của cô.”
Mọi người đều nhìn kẹp tóc của Tạ Phi. Một cái kẹp đính đá nhỏ nhắn tinh xảo, viên đá hình thoi đính ở giữa cái kẹp sáng lấp lánh như kim cương, gương mặt trắng nõn thanh thuần của Tạ Phi nổi bật hẳn lên, trông cô cực kỳ xinh.
Bà Tạ cũng nói: “Kẹp tóc này không phải quà Dao Dao tặng Tiểu Phi sao?”
Đồ vật nhỏ nhắn tinh xảo này không thể mua ở huyện Lâm An được, nhưng Trình Dao Dao có rất nhiều, thể nào bà Tạ và Hàn Nhân đều hiểu lầm.
Trình Dao Dao nói: “Không phải cháu tặng. Tiểu Phi, em mua kẹp tóc này ở đâu vậy? Hình như là hàng ngoại quốc.”
“Em…” Tạ Phi che cái kẹp tóc, cô nói lắp bắp: “Em… Bạn trong phòng ký túc xá tặng em, họ hàng của cô ấy gửi từ Thượng Hải đến.”
Tạ Tam dừng đũa, hắn nhìn Tạ Phi.
Bà Tạ cười nói: “Dao Dao, mau lấy quà của cháu ra đi.”
Tạ Phi thở phào, cô vội nói: “Đúng, chị Dao Dao, chị mau lấy ra đi.”
Trình Dao Dao cười nói: “Vậy mọi người nhắm mắt lại đi. Tạ Tam, anh qua đây giúp em.”
Bà Tạ nói: “Còn phiền phức như vậy sao?”
Trình Dao Dao cười nói: “Mọi người nhắm mắt lại, không được nhìn lén nha!”
Tạ Phi cười che kín mắt, mấy người còn lại cũng nhắm mắt. Một lúc sau, Trình Dao Dao nói: “Được rồi, mở mắt ra đi!”
Tạ Phi vừa mở mắt ra liền che miệng lại, cô không dám tin nhìn hình ảnh trước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-768.html.]
Không biết đèn dầu tắt từ lúc nào. Trước mặt cô là một cái bánh ga tô cực kỳ đẹp, mười mấy cây nến nhỏ cắm bên trên, ngọn nến sáng lung linh giống như mơ.
Trình Dao Dao vỗ tay, tiếng hát êm tai vui vẻ vang lên: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Cô đẩy tay Tạ Tam, Tạ Tam ho nhẹ, cả người cứng đờ hát theo. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cũng gia nhập: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
“Tiểu Phi, mau cầu nguyện đi!”
Tạ Phi vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi nhắm mắt lại, cô nghiêm túc ước ở trong lòng.
Tôi hy vọng bà nội luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Tôi hy vọng anh trai và chị Dao Dao luôn hạnh phúc, ngọt ngào.
Tôi hy vọng… Trước mắt cô hiện lên đôi mắt cười hoa đào, Tạ Phi sợ run người, cô vội vàng lẩm nhẩm: Tôi hy vọng Lục Thanh Đường trở lại Thượng Hải, không tiếp tục quấy rầy tôi nữa.
Tạ Phi mở mắt ra thổi nến.
Trong bóng tối, Tủng Tủng kêu ầm lên, bà Tạ nói: “Cường Cường, mày lại lén đánh nó rồi!”
Tạ Tam đốt đèn lên, trong phòng bếp sáng rực. Cường Cường lập tức thu móng vuốt lại, Tủng Tủng nằm ngửa bụng dưới đất khóc ầm ĩ.
Bà Tạ vỗ Cường Cường Cường rồi ôm chó mập lên: “Thật là, ngày nào cũng bắt nạt em trai! Chúng ta ăn bánh ga tô, không khóc nữa nha.”
Chó mập co người lại, nó duỗi chân về phía bánh ga tô.
Trình Dao Dao rút nến trên bánh ra, cô cười nói: “Được rồi, cắt bánh ga tô thôi, Tủng Tủng không chờ kịp rồi này.”
Bánh trắng như tuyết đính dâu tây đỏ mọng làm người ta không nỡ cắt.
Cắt một dao, mọi người đều phát hiện điều kỳ diệu. Hai tầng bánh ga tô quết bơ, rắc vụn dâu tây làm người ta thèm nhỏ dãi. Sau khi cho vào miệng, mùi bơ thơm nức làm mọi người muốn nuốt cả lưỡi. Dâu tây chua ngọt nhiều nước dính bớ, kem tươi thơm nức như bọt biển, bánh ga tô ở cung tiêu xã cũng không mềm mại ngon như này.
Bánh ga tô là đồ hiếm lạ, mỗi người ăn một miếng, bà Tạ cắt thành mấy miếng nhỏ rồi bảo Tạ Tam mang sang mấy nhà Lâm Đại Quan, bọn trẻ rất thích mùi vị này.
Bà Tạ cười tủm tỉm nhìn mấy đứa ăn, bà vừa bón Tủng Tủng vừa bón Cường Cường.
Cường Cường l.i.ế.m láp miệng, mặt chó mập dính đầy bơ, Trình Dao Dao không nhìn được: “Tủng Tủng bẩn quá đi!”
Bà Tạ nói: “Chó con đều như vậy! Tủng Tủng của chúng ta không bẩn, đúng không?”
“Gâu!” Tủng Tủng đáp vang dội.
Ăn xong bánh ga tô, Trình Dao Dao lại bê một đĩa dâu tây tươi mới lên, mọi người ăn bụng căng tròn.
Bà Tạ đuổi Trình Dao Dao, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ra sân nói chuyện phiếm, bà và Tiểu Phi thu dọn bát đũa.
Hàn Nhân ôm bụng: “Không xong rồi, bụng no quá.”
Trình Dao Dao cười: “Ăn nhiều vào, có thể no hai bữa đó.”
“Cái này có thể nó đến ba bữa ấy chứ!” Hàn Nhân cười nói: “Mỗi lần tới đây đều ăn nhiều như vậy, tôi bị bà Tạ và cô nuôi béo tròn rồi.”
Trình Dao Dao biết hai người ở nhà khác nên không tiện mang thức ăn về, cô đành phải nấu nhiều đồ ăn ngon để các cô ăn no nê.
Trương Hiểu Phong nhìn cửa phòng bếp, cô nói nhỏ: “Hôm nay Lưu Mẫn Hà tìm chúng tôi nói chuyện.”
Trình Dao Dao hỏi: “Hả?”