Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 741
Cập nhật lúc: 2024-09-05 12:58:50
Lượt xem: 166
Trình Dao Dao cầm một miếng ăn thử, xốp giòn thơm ngọt, cho vào miệng liền tan ra. Tuy Lâm Nhiên Nhiên không làm đồ ăn ngon như cô nhưng Lâm Nhiên Nhiên có lò nướng !
Không gian tùy thân của Lâm Nhiên Nhiên trong niên đại này là bàn tay vàng hữu dụng nhất. Vừa có thể thu đồ vật vào bên trong vừa có thể giữ được nguyên liệu tươi để nấu ăn. Trong sách viết cô ấy sẽ kế nhiệm công việc của bố cô, cô làm nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã, cô vận chuyển hàng hóa ở khắp nơi, kiếm được rất nhiều tiền, người khác không bắt được nhược điểm gì của cô.
Không giống lá sen, bàn tay vàng cái gì chứ, chỉ là đồ trang trí mà thôi ! Nếu không vì sao cô luôn bị Tạ Tam bắt nạt ? Trình Dao Dao chảy nước mắt.
Nghĩ đến đây, Trình Dao Dao lại căm giận ăn bánh quy. Mùi sữa bò thơm nức, bột mì nướng lên vừa thơm vừa giòn, cô hỏi Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong : « Ăn ngon lắm, hai người ăn không ? »
Hàn Nhân lập tức bị dụ dỗ, Trương Hiểu Phong thì mang rau khúc đổ vào chậu rửa.
Trình Dao Dao lười biếng nói: “Không cần vội đâu, ăn bánh quy trước đi, ru khúc sạch rồi, không cần rửa, ngâm trong nước là được.”
Lúc này Trương Hiểu Phong mới lau tay đến ăn bánh.
Hàn Nhân khen ngợi : «Bánh quy thơm quá ! Đây không phải là bánh quy bán chạy nhất ở cung tiêu xã sao ? Lần nào tôi đi mua cũng hết hàng, không có quan hệ thì khó mua lắm. Trên chợ đen cũng bán bánh này. »
Hàn Nhân giơ 5 ngón tay lên. Giá này không đắt lắm, nền kinh tế chủ yếu ở niên đại này là thị trường mua sắm, nhiều người có tiền còn không bằng người bán lương thực.
Trình Dao Dao nghĩ đến những loại bánh mới ở cung tiêu xã, chắc đều xuất xứ từ tay Lâm Nhiên Nhiên ? Bàn tay vàng của cô ấy đã xuất hiện, sao cô còn ở lại nhà họ Lâm đánh nhau với nhóm người đó ?
Trương Hiểu Phong nghe xong thì không yên tâm : «Lâm Nhiên Nhiên dùng hết tiền mua bánh ngọt, vậy ba chị em cô ấy làm thế nào bây giờ ? »
Hàn Nhân nói : « Ăn cũng ăn rồi, đây là tấm lòng của Lâm Nhiên Nhiên. Cùng lắm chúng ta góp tiền mua loại bánh ngọt nào đó cho ba chị họ là được. Nhưng đưa cho họ thì cũng rơi hết vào tay bà nội của họ thôi. »
Trình Dao Dao nói: “Hai người đừng quan tâm mù quáng. Bà Lâm bao nhiêu tuổi rồi ? Lâm Nhiên Nhiên không lỗ đâu. Nói không chừng về sau cô ấy còn tốt hơn chúng ta nhiều. »
Trương Hiểu Phong nghe thế thì nắm c.h.ặ.t t.a.y : «Đúng vậy ! Mao Trạch Đông từng nói, người trẻ tuổi như mặt trời ban trưa, tất cả sự hy vọng đều gửi gắm lên mọi người ! »
Bỗng nhiên Hàn Nhân đứng dậy, cô và Trương Hiểu Phong đọc diễn cảm đoạn trích, hai người nắm chặt tay, họ tràn đầy nhiệt huyết nhìn Trình Dao Dao chờ mong sự gia nhập của cô.
« … » Trình Dao Dao trầm mặc một lúc : « Chúng ta làm bánh khúc đi. »
Trình Dao Dao bảo Tạ Tam mang cối đá trong phòng chứa đồ ra. Cối đá to hơn loại bình thường dùng để giã tiêu, ớt một chút, đỉnh cối sáng mịn, đây là đồ dùng để giã thuốc của nhà họ Tạ.
Trình Dao Dao trần rau khúc qua nước sôi, rau khúc xanh nhạt lập tức biến thành màu xanh đậm, cô vớt rau cho vào trong cối đá, sau đó giã nát.
Rau khúc giã nát chảy ra nước xanh. Rau khúc hái lúc sáng sớm vừa tươi non vừa mập mạp, sau khi giã nát mềm như bùn, không có hạt thô to nào cả. Cô đổ nước rau khúc vào bột mì rồi nhào nặn.
Nước rau trộn với bột mì giống như xi măng khô, phải dùng rất nhiều sức mới nhào được.
Tay Trình Dao Dao nhấn nhẹ xuống rồi nhào đều bột, bột mì vừa dẻo vừa mềm : « Được rồi, bây giờ làm nhân bánh. »
Bánh khúc nhà họ Tạ chia làm hai loại : bánh nhân đậu đổ và bánh nhân trứng chà bông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-741.html.]
Trình Dao Dao nặn đậu đỏ thành một viên thuốc nhỏ, sau đó cho nhân vào vỏ bột gói lại, cô nhấn nhấn chà xát : « Gói kỹ như này là được. »
Hàn Nhân mở rộng tầm mắt : «Sao cô nghĩ ra được nhân bánh này vậy ? Thần kỳ quá đi ! Tôi ở nhà đại đội trưởng, hôm qua nhà họ làm bánh khúc, một loại không nhân và một loại nhân dưa muối xào măng thái nhỏ. »
Trương Hiểu Phong cười nói : « Tôi ở nhà Lâm Đại Quân, nhà họ dùng rau dền trộn với bột làm bánh đỏ không nhân. »
Trình Dao Dao vừa nặn bánh vừa nói : «Không cần rau dền, dùng lá tía tô đẹp hơn nhiều. Nếu các cô muốn ăn vị mặn, hôm nào chúng ta đi hái măng tre, măng tre ăn ngon hơn nấm tre ! »
Nụ cười trên mặt Hàn Nhân cứng đờ : «Cô tỉnh lại đi, cô còn dám ra ngoài à ? Cô không sợ nhưng tôi sợ nha. »
Ba người không im lặng không nói gì về chuyện sáng nay, bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, bầu không khí lập tức nặng nề.
Trương Hiểu Phong đang định nói gì đó để thay đổi không khí thì cửa cổng vang lên tiếng động, Tạ Tam trở về.
Trình Dao Dao vội vàng để bánh xuống chạy ra sân, cô chỉ thấy một mình Tạ Tam : « Tiểu Phi đâu ? »
Tạ Tam nói : «Lâm Gia Tuấn nói không thấy Tiểu Phi đến. »
« Lạ thật, Tiểu Phi nói về mà. » Bỗng nhiên Trình Dao Dao khẩn trương : « Em ấy không… không xảy ra chuyện gì chứ ? »
« Đừng nghĩ linh tinh. » Tạ Tam vuốt tóc cô. Tóc Trình Dao Dao vừa gội xong mát lạnh mang theo mùi hương thoang thoảng : «Tiểu Phi ở trong xưởng rất an toàn, chắc con bé tăng ca rồi. »
Trình Dao Dao nghĩ lại. Xưởng may hoạt động khép kín, muốn đi ra hay đi vào đều phải đăng ký, phần lớn nhân viên là con gái. Tạ Phi ở trong ký túc xá nên không có chuyện gì. Cô đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng mà.
Tạ Tam thay dép, hắn đi giày quân đội màu xanh đi làm. Trình Dao Dao hỏi : « Anh phải đi làm sao ? Em hấp bánh khúc, lúc nữa ăn được rồi ! »
Tạ Tam vừa thắt nút giày vừa nói : «Anh ra ruộng nhìn xem. Em ngoan ngoãn đợi ở nhà cùng bạn, không được ra khỏi cửa đâu đó. »
Tạ Tam nói xong thì cài d.a.o bổ củi vào thắt lưng đi ra ngoài.
Trình Dao Dao chạy theo tới cổng, bỗng nhiên cô gọi : « Tạ Tam. »
Tạ Tam quay đầu chờ Trình Dao Dao nói tiếp.
« Anh… » Trình Dao Dao không tin Tạ Tam đi ra ruộng, nhưng cô không biết Tạ Tam muốn làm gì.
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Tạ Tam, cô lo lắng nói : «Anh có về không ? Em sợ. »
Tạ Tam nhìn cô nửa ngày, giọng nói dịu dàng trịnh trọng : « Đừng sợ. Ngoan ngoãn chờ anh về, anh hái dâu dại cho em. »
Trình Dao Dao vội vàng chạy đi lấy hộp cơm : «Vậy anh mang hộp cơm đi, có thể đựng được nhiều. »
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nổi lên ý cười, hắn cầm hộp cơm. Tạ Tam nhìn Trình Dao Dao đóng kỹ cửa cổng rồi mới đi.
Lúc xoay người lại, sự dịu dàng lập tức biến mất, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, hắn nhanh chân đi về phía sau núi.