Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 734
Cập nhật lúc: 2024-09-05 10:18:37
Lượt xem: 151
Tạ Tam vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, muốn hắn cười một cái còn khó hơn Cường Cường giảm béo. Tạ Tam rất ít nói, hắn cũng không nói lời tâm tình êm tai động lòng người. Lúc mới quen, Tạ Tam cũng không vì vẻ đẹp của cô mà đối xử khác với cô, hắn còn hung dữ làm cô sợ phát khóc.
Lúc này Tạ Tam nhăn mày, ánh mắt không che giấu nổi sự đau lòng, hắn cẩn thận nắm tay cô cưng chiều làm lòng Trình Dao Dao nở hoa.
Tạ Tam cầm khăn ướt, hắn cúi đầu nhìn Trình Dao Dao đang cọ qua cọ lại trong n.g.ự.c hắn: “Đừng cọ nữa, lại bẩn bây giờ.”
“…” Trình Dao Dao hầm hừ cắn hắn, sau đó đẩy hắn ra đứng lên.
Tạ Tam cười nhẹ, hắn giữ gáy Trình Dao Dao hôn cô.
Nụ hôn kết thúc, mặt Trình Dao Dao đỏ ửng như hoa tường vi, cánh môi muốn chảy ra nước. Cô không bị thương gì nhiều, dấu tay trên mặt cũng biến mất không thấy nữa, cô khôi phục bộ dáng thường ngày: “Môi em đau quá, anh còn như vậy em sẽ không cho anh hôn em nữa!”
Ánh mắt Tạ Tam nóng rực nhìn môi cô, Trình Dao Dao vội vàng chạy ra sau lưng Tạ Tam, cô đẩy hắn: “Em giặt quần áo giúp anh, anh mau rửa mặt và chân tay đi.”
Mấy vết m.á.u trên lưng hắn đã khô nên lực hấp dẫn không mãnh liệt như trước nữa. Trình Dao Dao nín thở, cô ngâm nước giặt sạch.
Tạ Tam cũng không tốt hơn bao nhiêu, nửa bên mặt của hắn dính đầy m.á.u làm gương mặt lạnh lùng trở nên ác độc hơn. Áo sơ mi của Tạ Tam cũng dính máu, hắn cởϊ áσ ba lỗ, cơ bắp rắn chắc màu lúa mì có mấy vết thương bị rách đã ngừng chảy máu, lúc nhìn lướt qua trông rất đáng sợ.
Tạ Tam xắn ống quần áo giẫm vào trong nước rửa mặt. Vết m.á.u dính chặt vào mặt. hắn lau mấy lần mới sạch. Hắn hất nước lên người, Trình Dao Dao đứng trên tảng đá nói: “Máu trên lưng anh chưa rửa sạch đâu, anh qua đây.”
Trình Dao Dao múc nước đổ lên lưng Tạ Tam. Nước lạnh chảy qua da, vết thương nóng bỏng lập tức mát rượi, đau đớn cũng dần dần hết. Mấy chỗ bị rách lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy khép lại như cũ.
Trình Dao Dao hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau nữa.” Tạ Ciêu lau nước trên lưng, sau đó vắt khô mặc lên người: “Về thôi.”
Hai người thu thập xong thì nhìn nhau. Ngoại trừ váy Trình Dao Dao hơi bẩn thì mọi thứ còn lại đều bình thường. Hai người chậm trễ một lúc rồi, họ sợ Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong lo lắng muốn điên rồi, hai người lập tức lên bờ.
Cường Cường vẫn đang mắc kẹt trên cành cây, cái bụng mập hướng lên trời, bộ dáng cam chịu.
Tạ Tam giữ móng vuốt của nó ôm vào ngực: “Bà nội thấy nó sẽ vui lắm.”
“Còn không phải sao, chạy ra ngoài nửa tháng rồi.” Trình Dao Dao sờ tai Cường Cường: “Bà nội tưởng em chạy đến nhà người khác làm mèo nhà đấy rồi.”
Không biết Nhưỡng Nhưỡng chạy đi đâu rồi. Trình Dao Dao và Tạ Tam không trì hoãn nữa, họ trực tiếp đi về nhà. Nhưỡng Nhưỡng thích tự do, nó đói bụng sẽ chạy về nhà, không như Cường Cường, chạy đến nỗi không tìm được đường về.
Hai người đi đường vòng ra thôn, sau đó đi từ cổng thôn vào. Lúc đi vào, mấy người phụ nữ ngồi nói chuyện chiếm trước cổng thôn chào cô: “Ồ, thanh niên trí thức Trình, sao cô lại đi từ ngoài về? Vừa rồi thanh niên trí thức Trương và thanh niên trí thức Hàn tiếp cô khắp nơi đó!”
Trình Dao Dao kinh ngạc: “Tìm tôi? Có chuyện gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-734.html.]
“Hình như họ nói không tìm thấy cô. Họ rất lo lắng đấy. Sao cô lại đi từ ngoài về?”
Trình Dao Dao nhìn Tạ Tam, cô hơi ngượng ngùng: “Tôi đi ra ngoài đầu thôn đón anh ấy. Sau đó còn bị ngã nữa.”
Váy áo trên người Trình Dao Dao rất bẩn, vừa nhìn liền nhận ra. Mấy người phụ nữ cười lên, họ trêu ghẹo: “Nhìn hai người dính nhau kìa, có mấy bước mà còn cần ra ngoài đón sao?”
“Con mèo này cũng đi theo à?”
Cường Cường giãy dụa trong n.g.ự.c Tạ Tam: “Meo! Meo!”
Mấy người phụ nữ bật cười, họ tranh nhau sờ mèo mập: “Thanh niên trí thức Trình là người xinh đẹp, ngay cả cách nuôi mèo cũng tốt! Con mèo này vừa xinh vừa mập, đáng yêu quá đi!”
Mèo trong thôn đều nuôi thả, trong nhà không có cơm thừa, đàn mèo phải tự bắt chuột, bắt chim tước, rắn và mấy con mồi khác. Mèo của Trình Dao Dao giống hệt cô, vừa xinh vừa mềm. Nghe nói từ nhỏ đã uống sữa dê, ngày nào cũng ăn trứng gà! Một con mèo nhỏ được nuôi lớn, đầu nó tròn xoe, Cường Cường vẫy móng vuốt nhỏ tức giận kêu meo meo trông cực kỳ buồn cười,
Thấy Cường Cường sắp xù lông, Trình Dao Dao vội nói: “Chúng tôi về trước đây, bà nội còn đang chờ chúng tôi về ăn cơm.”
“Đi thôi, đi thôi. Chúng ta cũng nên về nấu cơm rồi.”
Trình Dao Dao và Tạ Tam đi xa. Tiếng nghị luận phía sau vẫn vang lên không ngừng: “Tôi thấy năm nay có đám cưới đó nhỉ? Vừa dính vừa hợp!”
“Số nhà họ Tạ tốt thật đấy!”
…
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân sắp điên rồi. Lúc Trình Dao Dao đi đến đầu ngõ thì thấy hai người trốn bên ngoài góc tường nhà họ Tạ nhìn nhau khóc.
Trình Dao Dao đi qua, cô gọi: “Này!”
“Dao Dao!” Trương Hiểu Phong luôn bình tĩnh ôm chặt cô, cô khóc nói: “Cô không sao chứ? Cô làm tôi sợ muốn chết! Cô chạy đi đâu vậy?”
Hàn Nhân cũng đi lên ôm hai người khóc to: “Xin lỗi, tôi không nên chạy về lấy quần áo bỏ cô lại một mình hu hu hu…”
Trình Dao Dao mù mờ nhìn về phía Tạ Tam.
Tạ Tam ôm Cường Cường quay đầu đi giống như chạy trốn đẩy cổng.
Trình Dao Dao đành phải nhận lễ rửa nước mắt của Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, cô an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, nếu bà Tạ nghe thấy thì nguy rồi!”
Lúc này Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong dần dần nín khóc. Trương Hiểu Phong hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện vậy? Cô… Sao người cô bẩn thế, không xảy ra chuyện gì chứ?”