Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 731: Rắn độc
Cập nhật lúc: 2024-09-05 09:56:45
Lượt xem: 178
Tạ Tam ôm Trình Dao Dao như ôm bảo bối dễ vỡ, hai đầu lông mày trở nên dịu dàng.
Dương khí trên người Tạ Tam truyền đến, Trình Dao Dao không tự chủ cọ xát Tạ Tam, cô chậm rãi mở mắt ra. Ý thức của cô thanh tỉnh nhưng cả người vẫn mềm nhũn, cô nằm cuộn tròn trong n.g.ự.c Tạ Tam: “Tạ Tam, anh đến rồi… Em không chạy linh tinh đâu.”
Một câu mềm mại yếu ớt làm tim Tạ Tam vỡ tan. Hắn ôm chặt cô như muốn biến Trình Dao Dao nhỏ lại rồi giấu ở nơi mềm mại nhất trong lòng, không để cô chịu phải tổn thương nào: “Anh biết. Em Dao Dao rất ngoan, không sao rồi. Em thấy không thoải mái ở đâu không?”
Trình Dao Dao lập tức làm nũng: “Sau lưng đau lắm, vừa rồi đập vào tường.”
Tạ Tam sờ lưng cô, xác định không bị thương gân cốt, lúc này hắn mới nói: “Cố gắng chịu một lúc, chúng ta về nhà bôi thuốc.”
“Vâng.” Cả người Trình Dao Dao khó chịu, cô chỉ muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này ngay lấp tức.
Tạ Tam đặt cô xuống đất, sau đó chỉnh lại áo và váy cho cô, hắn cởϊ áσ sơ mi khoác lên người cô. Trình Dao Dao đứng dậy: “Giày của em.”
Tạ Tam quay người tìm thử, hắn nhặt chiếc giày mắc trong cành cây đi vào cho Trình Dao Dao.
Tiếng nói lạnh lẽo vang lên trong góc: “Trình Dao Dao, cô thật sự lợi hại. Mấy tháng ngắn ngủi có thể làm tên đàn ông này nghe lời cô giống như chó vậy.”
Trình Dao Dao nhướng mày, cô vừa định quay sang thì Tạ Tam véo nhẹ chân cô. Hắn dùng tay phủi sạch bụi trên chân cô, sau đó lại lau sạch bùn đất, bây giờ mới đi giày vào: “Đế giày rách rồi, về nhà sửa cho em sau.”
Trình Dao Dao hiểu rõ ý của Tạ Tam. Đối với loại người như Trình Nặc Nặc, không đếm xỉa đến cô ta càng làm cô ta khó chịu hơn việc cãi nhau.
Trình Dao Dao vịn vai Tạ Tam, cô hỏi: “Vừa nãy em thấy Nhưỡng Nhưỡng, không biết Cường Cường đi cùng nó không nữa.”
Bàn tay thô ráp của Tạ Tam buộc chặt dây giày, hắn đứng dậy nói: “Bọn nó đang ở bên ngoài.”
Hai người vừa hỏi vừa đáp, xung quanh giống như tạo thành một lớp bọc không có thứ gì chui vào được. Trình Dao Dao xinh đẹp yểu điệu, Tạ Tam cao ráo lạnh lùng, ánh nắng chiếu lên người họ đẹp vô cùng.
Đầu tiên Trình Nặc Nặc hành động quái gở, sau đó cô lại tức hổn hển, lý trí sụp đổ: “Trình Dao Dao, cô điếc à? Rốt cuộc cô giấu linh tuyền ở đâu, cô nói đi! Hai người… Hai người muốn xử lý tôi thế nào?”
Xung quanh đều là cành mâm xôi khó gỡ, trên cành đầy gai nhọn sắc bén. Trình Dao Dao nhíu mày, bỗng nhiên cả người nhẹ đi, Tạ Tam bế cô lên. Tạ Tam mặc quần áo đi ủng chiến, hắn giẫm chân lên bụi gai nhanh chóng đi ra cửa.
Trình Nặc Nặc bị bỏ qua triệt để, cô cắn răng, da mặt khô gầy vặn vẹo cực kỳ đáng sợ.
Cô tình nguyện để Trình Dao Dao mắng cô đánh cô, không thì bảo Tạ Tam báo thù cho cô ta, như thế còn tốt hơn là sự coi thường triệt để này, nó giống hệt lúc trước.
Con gái lớn nhà họ Trình xinh đẹp sáng ngời, mọi người đều thích cô ta. Vẻ đẹp của Trình Dao Dao chà đạp lên tôn nghiêm của cô. Tất cả mọi người đều khen vẻ đẹp của Trình Dao Dao, đến khi gặp cô, vẻ mặt kinh ngạc và đồng tình của họ đánh thẳng vào mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-731-ran-doc.html.]
Chỉ cần Trình Dao Dao bình thường một chút xíu, phổ thông một chút xíu thôi, cuộc sống của cô sẽ không thê thảm như vậy.
Thẩm Yến, bố Trình và Tạ Tam đều làm như vậy. Ai cũng thích Trình Dao Dao, dù cô ta kiêu căng, cao ngạo, đầu óc ngu ngốc nhưng vẫn có vô số người theo đuổi, người trước ngã xuống, người sau tiến lên quỳ dưới váy cô ta.
Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra, Trình Dao Dao có chỗ nào mạnh hơn cô?
Sống lại một đời, cô biết rõ mọi thứ, cô cũng thành công giẫm Trình Dao Dao dưới lòng bàn chân. Nhưng vì sao bây giờ cô lại quay lại con đường giống đời trước vậy?
Tất cả là vì Trình Dao Dao! Nếu không phải Trình Dao Dao cướp đi cơ duyên thuộc về cô, sao cô có thể rơi xuống tình cảnh này được!
Thấy Tạ Tam ôm Trình Dao Dao đi tới cửa, bỗng nhiên cô nhảy dựng lên, trên mặt nở nụ cười điên cuồng: “Mày đi c.h.ế.t đi!”
Cái kéo sắc bén trong tay Trình Nặc Nặc đ.â.m thẳng vào lưng Tạ Tam.
Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Tam, cô thấy thế thì hét to: “Cẩn thận đằng sau!”
Nụ cười đắc ý trên mặt Trình Nặc Nặc còn chưa lan ra thì Tạ Tam giống như có mắt đằng sau, hắn lách người tránh đi, cây kéo trong tay Trình Nặc Nặc đ.â.m vào khoảng không, cả người ngã nhào lên canh mầm xôi.
“Á!!!!!!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết không giống người xuyên qua màng nhĩ, chim tước đang ăn quả mâm xôi trên nóc nhà giật mình bay đi mất.
Căn phòng nhỏ giống hệt hình ảnh trong truyện cổ Grimm. Ánh nắng xuyên qua lá cây rậm rạp chiếu xuống căn phòng nhỏ bị cành lá màu xanh biếc bao vây xung quanh. Dao bổ củi chặt hết cành gai trước cửa, cành mầm xôi sinh trưởng to gấp mấy lần cây bình thường, nó giống như muốn phá nóc bò ra.
Trình Dao Dao nhảy từ trong n.g.ự.c Tạ Tam xuống đất, cô vội vàng xoay người hắn lại. Trên lưng Tạ Tam có mấy vết máu, cô cẩn thận xem kỹ, may không phải vết thương to, chỉ là mấy vết cào do gai của cây mâm xôi quẹt qua thôi.
Trình Dao Dao thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tam nói: “Đừng sợ, cô ta không làm anh bị thương được.”
Trình Dao Dao không nói gì, cô quay đầu nhìn về căn phòng nhỏ.
Trình Dao Dao ngã cạnh cửa, cô che mặt lăn lộn trên đất như con giun.
Cả người Trình Dao Dao căng cứng. Tạ Tam thấy mặt cô tái nhợt thì an ủi: “Đừng sợ, nơi này…”
Trình Dao Dao nghiến răng, đôi mắt hoa đào b.ắ.n ra lửa giận, bỗng nhiên cô lấy d.a.o bổ củi của Tạ Tam chạy tới chỗ Trình Nặc Nặc: “Tôi gϊếŧ cô!”