Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 728
Cập nhật lúc: 2024-09-04 22:56:20
Lượt xem: 158
Lá sen tồn tại dưới dạng linh thức trong người Trình Dao Dao, nó không thể giúp gì cho cô.
Trình Dao Dao nói cô sẽ không hút dương khí của Tạ Tam được nữa rồi. Lá sẽ lay động mạnh, cuối cùng nó bực bội nhỏ ra mấy giọt linh tuyền.
“… Thôi quên đi, em nghỉ ngơi đi.” Trình Dao Dao cứt đứt liên lạc với lá sen.
Trình Nặc Nặc điên cuồng, cầm ngọc bội đi đi lại lại: “Sao có thể như vậy? Rốt cuộc linh tuyền ở đâu, sao có thể như vậy?”
Trình Dao Dao nheo mắt nhìn Trình Nặc Nặc, hai tay cọ liên tục, dây thừng rắn chắc dần dần buông ra…
Đột nhiên mắt Trình Nặc Nặc sáng lên, cô nhặt cái kéo trên đất đi tới chỗ Trình Dao Dao.
Lòng Trình Dao Dao căng thẳng: “Cô… Cô muốn làm gì?”
“Tôi suy nghĩ lâu rồi, vì sao trong ngọc bội không có linh tuyền.” Trình Nặc Nặc cầm cây kéo nhắm thẳng lên tay Trình Dao Dao, kéo chạm vào da thịt: “Lần trước mặt cô bị thương, máy chảy rơi vào ngọc bội.”
Lúc lưỡi kéo sắc bén đ.â.m vào da thịt, Trình Dao Dao vội vàng nói: “Chờ chút! Ngọc bội kia, ngọc bội kia có vấn đề!”
Biểu hiện điên cuồng của Trình Nặc Nặc dần tỉnh táo lại: “Cái gì?”
Trong lòng Trình Dao Dao đổ mồ hôi lạnh, cô nói: “Ngọc bội của cô là giả!”
Trình Nặc Nặc không hiểu đồ cổ, cô nghe Trình Dao Dao nói thế thì nhìn kỹ lại ngọc bội trong tay, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Lúc trước cô cầm miếng ngọc vỡ đi sửa, không lâu sau có người nói với cô miếng ngọc bội vỡ có một đôi, một miếng khác đang ở trong tay ông lão bán hàng. Cô bỏ ra 700 đồng mới mua được miếng ngọc này! Bây giờ Trình Dao Dao nói cô biết, miếng ngọc bội này là giả!
Trình Nặc Nặc nắm chặt miếng ngọc bội, thể nào mấy ngày nay cô tốn bao nhiêu công sức tiếp cận Trình Dao Dao nhưng ngọc bội không có động tĩnh gì, linh tuyền vẫn ở trên người Trình Dao Dao…
“Tôi không tin! Không thể nào!” Trình Nặc Nặc tự an ủi mình, cô quát Trình Dao Dao: “Miếng ngọc này và miếng ngọc kia là một đôi, nếu không sao có thể giống y hệt nhau được?”
Trình Dao Dao nói: “Có phải cô cầm ngọc bội đến chợ đen thăm dò đúng không?”
Săc mặt Trình Nặc Nặc biến đổi, cô nghe Trình Dao Dao nói tiếp: “Cô bị người bán hàng lừa rồi. Ngọc bội này mô phỏng lại miếng ngọc bội kia thôi, chất ngọc kém, nét điêu khắc cứng nhắc, cô để ra nắng nhìn xem, bên trong có rất nhiều sợi hỗn tạp. Ngọc bội của mẹ tôi là bảo vật gia truyền, trên thị trường làm gì có vật giống y hệt được, còn đúng lúc để cô thấy…”
Trình Nặc Nặc mất 700 đồng không làm được gì, mặt cô xám xịt đứng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt nhìn đăm đăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-728.html.]
Trình Dao Dao mừng thầm, hai tay cô dùng sức mài dây thừng. Nút buộc lỏng dần, Trình Dao Dao vừa muốn kéo cổ tay ra thì một cái kéo chĩa thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt Trình Nặc Nặc âm u: “Cô đang trì hoãn thời gian sao?”
Cô phản ứng kịp, da mặt khô gầy lộ ra sự hung ác.
Trình Dao Dao lập tức tránh thoát, cô đẩy ngã Trình Nặc Nặc, sau đó cởi nốt dây thừng trên chân.
Trình Nặc Nặc xoay người bò dậy, cô chặn Trình Dao Dao lại rồi kêu to:“Mau vào đây!”
Trình Dao Dao đạp một phát vào người Trình Nặc Nặc, cô cao hơn Trình Nặc Nặc, một phát đạp kia làm Trình Nặc Nặc buông tay ra.Trình Dao Dao cố gắng tháo dây thừng trên chân ra, sau đó bò đến cái lỗ ở góc tường.
Cái lỗ kia là cửa sổ mục nát, một cành mâm xôi xuyên qua cửa sổ leo vào bên trong. Trình Dao Dao dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay trèo lên cửa sổ.
Một cái chân cô bị nắm chặt, cả người rơi xuống đất. Mùi hôi thối trên người tên đàn ông phủ lên mặt cô: “Muốn chạy hả?”
Người đàn ông buồn nôn ôm chặt cô, Trình Dao Dao liều mạng đạp chân, cô quơ tay cào lên mặt hắn: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Một miếng vải rách nhét vào miệng cô.
Sức lực của Trình Dao Dao không thể sánh được với tên đàn ông và Trình Nặc Nặc, cô bị trói lại lần nữa rồi vứt lên trên đống rơm. Trình Dao Dao xé rách vạt áo của cô, trong phòng dường như phát sáng lên.
Mặt người đàn ông đỏ bừng lên, hô hấp nặng nề, hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao đang giãy dụa trên đất.
Trình Nặc Nặc sờ vết thương Trình Dao Dao cào, cô cười lạnh: “Trần Nhị mặt rỗ, anh đi lên đi, cố gắng mà hưởng thụ.”
Trình Dao Dao kêu lên, đôi mắt hoa đào tràn đầy lửa giận và nước mắt. Cô gái xinh đẹp cao ngạo rơi vào tình huống này nhưng vẫn không hiểu tình cảnh của mình , cô dùng đôi mắt hoa đào kia trừng người ta chỉ làm kí©h thí©ɧ sự xấu xa ở sâu trong lòng họ mà thôi.
Trình Dao Dao ngửa đầu ra sau, cô cố gắng đập đầu vào tường.
“Đừng, đừng đập hỏng, đáng tiếc lắm…” Người đàn ông tham lam đi tới vươn tay ra.
Trình Dao Dao kêu ưm ưm, cô cố gắng lùi sát vào tường, cành cây nhỏ màu xanh nhạt quét qua làm rách má cô, một giọt nước mắt rơi lên đó.
Trình Nặc Nặc đứng ở cửa nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Trình Dao Dao, lúc này cô mới hài lòng mở cửa đi ra.
Đúng lúc này, có thứ gì đó di chuyển như rắn chặn cửa lại. Trình Nặc Nặc biến sắc, cô dùng sức đẩy cửa nhưng lại nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ ở phía sau: “Đây… Đây là cái gì?”