Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 726: Ngọc bội thật hay giả

Cập nhật lúc: 2024-09-04 22:55:41
Lượt xem: 138

Mắt Trình Dao Dao bị che lại bằng vải, tay và chân cũng bị trói lại bằng dây thừng, cả người bị vứt trên đống rơm bẩn thỉu. Mặt đất khô cứng nhấp nhô chọc vào người cô. Lúc này Trình Dao Dao không quan tâm đến việc bẩn hay không, cô nằm yên trên đất một lúc lâu, đầu óc hốt hoảng phân tích tình huống trước mắt.

Lúc cô hái rau khúc trên sườn núi thì thấy một cái bóng đi từ đằng sau tới. Trình Dao Dao tưởng là cô gái nào đùa giỡn, muốn đứng đằng sau dọa cô. Cô còn chưa kịp mở miệng thì bị che miệng lại lôi đi.

Bên kia sườn dốc có một cái khe sâu nửa mét, đám cỏ mọc xung quanh tạo thành góc chết. Một cô gái nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn, nhưng cô chỉ thấy bụi cây lắc lư một cái, không có điều gì khác lạ.

Trình Dao Dao bị bịt kín miệng, cô trơ mắt nhìn cô gái kia đi xa. Người phía sau dùng cái khăn hôi thối che mũi và miệng cô lại.

 

Đến khi Trình Dao Dao tỉnh dậy, dầu óc vẫn hỗn loạn. Cô uống mấy giọt linh tuyền, tinh thần mới rõ ràng.

Chưa bao giờ Trình Dao Dao nhớ Tạ Tam như lúc này. Sáng nay lúc đi ra cửa, Tạ Tam đến phòng cô chào tạm biệt, cô còn không cho hắn hôn. Sớm biết như này, sáng nay cô sẽ không trêu đùa hắn đâu.

Nghĩ tới đây, Trình Dao Dao nín khóc. Cô vừa nghĩ đến Tạ Tam vừa ép mình bình tĩnh, sau đó sắp xếp lại tình huống bây giờ.

Đây là một căn phòng bỏ hoang. Trình Dao Dao ngủi thấy mùi gỗ mục nát, rơm rạ bên dưới chân khô ráo, tro bụi làm người ta bị sặc.

Vùng ngoại ô ở thôn Điềm Thủy thường có mấy căn phòng bỏ hoang như này, tường đất đứng lẳng lặng, nóc nhà và cửa sổ bằng gỗ mục nát, bên trong chất đầy rơm rạ và ván giường hỏng, cỏ dại mọc tươi tốt, nó chui từ mặt đất bò lên cửa sổ rồi ra ngoài.

 

Mũi Trình Dao Dao khẽ ngửi, cô ngửi thấy vị ngọt của quả mâm xôi, đến Tiết Thanh minh, đồi núi ở thôn Điềm Thủy mọc đầy quả mâm xôi.

Cô vẫn ở thôn Điềm Thủy! Trình Dao Dao dùng sức, hai tay cọ vào nhau, dây thừng trói rất chặt, cô cọ đến mức da thịt nóng bỏng đau đớn.

“Két két”, cửa phòng mở ra, hai người đi vào bên trong, bước chân một nặng một nhẹ. Sau khi họ đi vào thì đóng cửa lại.

Trình Dao Dao không động đậy, cô nắm cứng đờ trên đất giả chết.

Giọng người đàn ông trung niên vang lên: “Cô ấy còn chưa tỉnh, có phải thuốc hơi nặng rồi không?”

“Không c.h.ế.t được đâu.” Giọng nữ mềm mại như lưỡi rắn độc vang lên.

Trình Nặc Nặc! Trình Dao Dao ức chế không chịu nổi, cô giận run cả người. Tiếng nói trên đỉnh đầu lại vang lên: “Xem ra thật sự ngủ say nha. Tôi gọi cô ta dậy.”

 

Trình Nặc Nặc ngồi xuống trước mặt Trình Dao Dao, Trình Dao Dao có thể ngủi thấy mùi hôi trên người cô ta. Trình Dao Dao nín thở, trước mắt cô là một vùng tăm tối, cô không thấy rõ vẻ mặt của Trình Nặc Nặc, không biết cô ta muốn làm gì.

Trình Nặc Nặc hiểu rõ cách làm người sợ hãi nhất, cô ngồi xổm trước mặt Trình Dao Dao, cái gì đó lạnh buốt chạm lên mắt cô, nó di chuyển qua lớp vải.

Mũi kéo chạm vào mắt Trình Dao Dao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-726-ngoc-boi-that-hay-gia.html.]

Trình Nặc Nặc cười sung sướиɠ: “Tôi biết cô tỉnh rồi.”

Hàm răng Trình Dao Dao run lên, cô cắn răng giả c.h.ế.t đến cùng.

Trình Nặc Nặc dùng sức, cái kéo sắc bén đ.â.m thủng mảnh vải chạm thẳng vào mí mắt Trình Dao Dao. Sự lạnh lẽo đau đớn làm Trình Dao Dao chảy nước mắt, cô cắn môi, cuối cùng không chịu nổi nữa kêu lên.

Trình Nặc Nặc vui vẻ: “Ha ha, không giả c.h.ế.t nữa à?”

“Ưm Ưm!” Miệng Trình Dao Dao bị vải bố buộc lại, cô nói: “Trình Nặc Nặc, cô định làm gì?”

“Tôi định làm gì?” Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Cô đoán xem.”

Trình Nặc Nặc tháo ải bịt mắt Trình Dao Dao ra, trước mắt cô vẫn lờ mờ mơ hồ.

Trình Dao Dao cố gắng mở to mắt nhìn, ánh mắt dần dần thích ứng mới nhìn rõ xung quanh, đây là một căn phòng bỏ hoag khô ráo, nóc phòng rất thấp, Trình Nặc Nặc đứng trước mặt cô, bên cạnh là một người đàn ông trung niên.

Trình Dao Dao nhận ra hắn, lúc đi cùng Tạ Tam đến ruộng đậu nành làm việc, sáng sớm cô đi sớm gặp người đàn ông này. Người này còn tốt bụng nói Tạ Tam còn chưa tới, sau đó bảo cô phải chú ý an toàn. Về sau lúc cô ra cửa thường thấy người này, hắn ở trong đám người nhìn cô.

Trình Dao Dao đã quen với việc mọi người nhìn mình nên không để ở trong lòng.

Sao hắn lại ở cùng Trình Nặc Nặc?

Thấy Trình Dao Dao nhận ra mình, người đàn ông sợ hãi: “Sao cô lại tháo vải bịt mắt ra?”

Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Dù sao cũng không thể giữ cô ta lại được, cô ta nhìn thấy anh hay không thì có gì khác nhau?”

Lòng Trình Dao Dao lạnh lẽo. Bọn họ muốn gϊếŧ người diệt khẩu?

Nhưng khi cô nghe thấy lời tiếp theo của Trình Dao Dao, cô mới biết gì là sự sợ hãi thật sự.

“Ngày nào anh cũng giống như chó nhìn lén cô ta, bây gườ người ở ngay trước mặt anh…” Da mặt khô gầy của Trình Nặc Nặc nổi lên ý cười mập mờ, cô nhìn người đàn ông thả lỏng thì dụ dỗ: “Chờ tôi tìm được vật tôi cần, cô ta để tùy anh xử lý.”

Hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề, ánh mắt hiện lên du͙© vọиɠ tham lam, hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao nằm trên đất.

Sợi tóc đen nhánh của Trình Dao Dao rối tung, gương mặt xinh đẹp cũng dính đầy bùn đất, bộ dáng chật vật giống như bông hoa đổ xuống đất. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể chạm vào người con gái này, dù c.h.ế.t cũng cam tâm!

 

Loading...