Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 714
Cập nhật lúc: 2024-09-04 11:05:49
Lượt xem: 195
Trình Dao Dao nhăn mày, cô lập tức nghĩ đến Thẩm Yến, thằng ngu này lại kéo thù hận cho mình rồi: “Là Thẩm Yến.”
Hàn Nhân vỗ bàn, cô tức giận: “Không phải Dao Dao viết! Thẩm Yến viết tên cô ấy lên!”
“Nói linh tinh! Sao thanh niên trí thức Thẩm có thể viết tên cô ta được, cô ta…cô ta…” Lâm Đan Đan phản ứng kịp, còn có thể vì cái gì? Hình ảnh vừa rồi Thẩm Yến ân cần với Trình Dao Dao còn chưa đủ chính minh mọi chuyện sao?
Hàn Nhân đắc ý: “Cô ấy dựa vào đâu? Cô mở to mắt ra mà nhìn, cô nói xem cô ấy dựa vào đâu?”
Mấy cô gái khác cũng hái đệm theo, Lâm Đan Đan không trả lời được, cô nhìn về phía Lâm Bình Bình và Trình Nặc Nặc xin giúp đỡ.
Trình Nặc làm như không nghe thấy cúi đầu nhặt lá chè, Lâm Bình Bình thì cười lạnh quay mặt sang phía khác. Cô vẫn luôn ghét thím hai và Lâm Đan Đan ngu ngốc, dĩ nhiên bây giờ cô không nói giúp cô ta rồi.
Đúng lúc này Thẩm Yến quay lại. Vừa vào cửa thì thấy Lâm Đan Đan giơ cao sổ ghi chép, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi…” Lâm Đan Đan nhìn gương mặt nhã nhặn của Thẩm Yến, sau đó nghe thấy tiếng phổ thông dễ nghe của hắn thì cứng họng.
Lâm Quế Viên nói nhanh: “Cô ấy nói thanh niên trí thức Thẩm giở trò lừa gạt, anh viết tên người đi trễ vào sổ ghi chép!”
Cô không nói đến tên Trình Dao Dao, Thẩm Yến trầm mặt, hắn nói: “Cô gái này, không thể tùy tiện xem sổ ghi chép! Nếu có ý kiến gì thì tìm đại đội trưởng!”
Gương mặt Lâm Đan Đan biến thành màu gan lợn.
Lúc này, giọng nói sợ hãi vang lên: “Không phải chị Đan Đan sai, chị Đan Đan nghe người khác nói thôi.”
Người giúp cô nói chuyện là Lâm Nhiên Nhiên. Lúc này Lâm Đan Đan bắt được cây cỏ cứu mạng, cô dùng sức gật đầu: “Đúng, không phải tôi, là Trình Nặc Nặc nói!”
Thẩm Yến sầm mặt, hắn trừng mắt nhìn Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc ngẩng đầu lên, cô vô tội nói: “Đan Đan, tôi chưa từng nói như vậy nha.”
Bộ dáng ngây thơ, yếu ớt xuất hiện trên gương mặt khô héo của cô làm Thẩm Yến khó chịu. Hắn vội vàng dời mắt đi, sau đó nói: “Tất cả không nói nữa. Quay về làm việc đi!”
Giọng điệu của Thẩm Yến không kiên nhẫn.
Lâm Đan Đan giống như trời sập, có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện bị người mình thích ghét bỏ? Lâm Đan Đan vốn là một người ngu ngốc, cô lập tức bùng nổ chỉ vào Trình Nặc Nặc khóc to: “Là cô! Cô nói Lâm Đan Đan đến muốn nhưng lại có tên trong sổ ghi chép, chính là cô! Thanh niên trí thức Thẩm, thật sự là cô ấy nói! Hu hu hu, chính lá cô ấy!”
Tình cảnh lập tức loạn lên.
Trình Dao Dao nhìn Lâm Đan Đan khóc nức nở thì không hiểu sao mọi chuyện lại náo loạn đến mức này. Mấy cô gái khác cũng thảo luận ầm ĩ, nhìn Lâm Đan Đan khóc thảm như vậy, mọi người đều nghiêng cán cân về phía cô ấy.
Có một cô gái nói: “Lâm Bình Bình, cô khuyên Đan Đan đi.”
Lâm Bình Bình ghét bỏ nói: “Cô ta nhất định muốn khóc, tôi khuyên thế nào được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-714.html.]
Lâm Nhiên Nhiên chủ động đi lên, cô nói với Lâm Đan Đan: “Chị Đan Đan, đừng khóc nữa, đi ra ngoài rửa mặt đi.”
Lâm Đan Đan đang chờ bậc thang để xuống. Hơn nữa lúc nãy Lâm Nhiên Nhiên cũng nói giúp cô, Lâm Đan Đan ỡm ờ đi ra ngoài với cô. Tình hình lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
“Đúng là đồ thần kinh!” Hàn Nhân mắng: “Ngày nào Trình Nặc Nặc cũng gây chuyện. Lâm Đan Đan cũng không phải là người tốt, đúng là cháu gái của bà Lâm mà!”
Trình Dao Dao không ngạc nhiên: “Đừng giận nữa, sớm muộn gì cũng có người chỉnh cô ta.”
Hàn Nhân không hiểu nhưng vẫn phụ họa: “Đúng, ông trời sẽ trừng trị cô ta!”
Trình Dao Dao bật cười. Chờ ông trời sao? Không bằng chờ Lâm Nhiên Nhiên còn nhanh hơn.
Không biết Lâm Nhiên Nhiên khuyên thế nào, Lâm Đan Đan quay về thì ổn rồi, cô vẫn ngồi cùng Lâm Bình Bình và Trình Nặc Nặc, Lâm Nhiên Nhiên lại ngồi chỗ Lâm Quế Viên.
Lâm Bình Bình nhìn đôi mắt đỏ ửng của Lâm Đan Đan, cô làm bộ hỏi: “Sao cô lại tốt với con nhóc Lâm Nhiên Nhiên kia rồi?”
Lâm Đan Đan thầm nghĩ vừa rồi cô không để ý đến tôi mà. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Làm gì có, tôi còn chê cô ta xúi quẩy đó!”
Lúc này Lâm Bình Bình mới cười nói: “Chúng ta là chị em lớn lên cùng nhau, cô ta lớn lên ở trong huyện, không thể chơi cùng chúng ta được.”
Hai người cười nói xem như hòa giải. Chỉ có trong lòng Lâm Đan Đan hiểu rõ, một cây gai đã đ.â.m xuống.
…
Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong nhà kho, mọi người hơi buồn ngủ, trong nhà kho yên tĩnh lại.
Mười ngón tay thon dài của Trình Dao Dao sàng chè, cô nhặt cuống chè cho vào trong cái hộp nhỏ. Mấy cuống chè có thể làm bông tai, hoặc mang về pha trà. Dù sao người nông dân không chú ý nhiều như vật, buổi sáng nhặt một nắm cuống chè có thể pha được một bình trà to uống cả ngày, chỉ cần nếm được mùi vị là được.
Trình Dao Dao nhanh chóng nhặt được một sọt chè, cô nhấc lên đổ vào sọt của Hàn Nhân.
Hàn Nhân nói: “Ôi, cô cứ giữ đi.”
“Đừng khách sáo.” Trình Dao Dao đứng dậy duỗi người, tư thế lười biếng nhưng rất đẹp mắt.
Mỗi người phải nhặt được ít nhất 5kg chè một ngày. Ngày nào Trình Dao Dao cũng nhặt đủ chỉ tiêu, sau đó để phần còn lại cho Hàn Nhân. Tính ra, mỗi ngày cô đều cho Hàn Nhân mấy phần công đó.
Trình Dao Dao vẫn giống trước kia. Ai giúp cô, dỗ cô cao hứng thì cô liền thưởng một miếng cơm cho họ. Đôi mắt bị mái tóc che mất của Lâm Mẫn Hà chớp chớp, trong lòng tính toán giá trị của đống chè kia, cô càng nghĩ càng đau lòng. Đến lúc ăn cơm, Lưu Mẫn Hà thấy Trình Dao Dao chia đôi trứng gà rán cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thì cô không ngồi yên được nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Dao Dao: Đàn ông đều là đồ lừa gạt!
Tạ Tam: ???