Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 692
Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:39:25
Lượt xem: 63
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-692.html.]
Bà Tạ đập Tạ Tam: “Đúng là đồ cứng đầu! Dao Dao, chúng ta không để ý tới nó nữa, được không?” Trình Dao Dao tủi thân trừng Tạ Tam, cô nói “Cháu ăn no rồi!” rồi đứng dậy. Tốc độ ăn cơm của Tạ Tam chậm lại, hắn vẫn không nói gì, ăn xong thì đặt bát xuống rồi đi ra ngoài. Bà Tạ tức giận vỗ bàn: “Thật sự là đôi oan gia mà!” Tạ Phi vội vàng khuyên bà Tạ: “Bà nội, bà đừng để ý. Anh cháu và chị Dao Dao sẽ tốt ngay thôi, ở trước mặt chúng ta nên anh cháu ngại không dỗ chị Dao Dao đó.” Bà Tạ nghe xong cũng cảm thấy có lý, lúc này bà mới hết giận. Buổi tối, bà Tạ gọi Tạ Phi đến phòng mình ngủ, lần đầu tiên Tạ Phi vào huyện làm việc, bà Tạ có một bụng kinh nghiệm muốn dặn dò cô. Tạ Tam không nói gì xách nước tắm cho Trình Dao Dao, không nói gì đốt đèn lên, sau khó lại không nói gì… Trình Dao Dao đẩy hắn ra ngoài, bên trong còn truyền đến tiếng khóa trái cửa. Tạ Tam im lặng đứng cạnh cửa, hắn ép buộc mình không được nghe động tĩnh mập mờ làm người khác mơ màng ở bên trong. Hôm nay Trình Dao Dao tắm hơi lâu, lâu đến mức Tạ Tam nhịn không được gõ cửa, hắn thấp giọng gọi: “Dao Dao?” “Dao Dao? Tắm xong chưa?” Trong giọng nói của Tạ Tam lộ ra sự lo lắng: “Em Dao Dao? Không trả lời anh đi vào đó.” Vẫn không có tiếng gì. Tạ Tam nhăn mày, hắn đẩy cửa, cửa khép hờ vừa đẩy liền mở ra. Đèn dầu trong phòng mờ nhạt chiếu lên hoa văn trên mặt tường lát gạch xanh, nước trong bồn hơi xao động, quần áo Trình Dao Dao vẫn còn ở trên ghế nhưng không thấy người đâu. Tạ Tam lập tức đi vào phòng, trong phòng tràn ngập mùi hương hoa đào ngọt ngào giống như bước vào một giấc mộng ướt át. Nhiệt độ nước trong bồn tắm quá cao làm yết hầu Tạ Tam cháy bóng, hắn giơ ngọn nến trong tay lên, ánh sáng mờ nhạt chậm rãi chiếu sáng mỗi góc trong căn phòng. Phòng chứa đồ trống rỗng, trên tường treo áo mưa và dược liệu, trong phòng tràn ngập hơi nóng bốc lên từ bồn tắm, đồ lót trên ghế rơi lả tả, Trình Dao Dao giống như yêu tinh trong truyền thuyết biến mất không thấy đâu. Vừa suy nghĩ như vậy, trái tim của Tạ Tam lập tức đau xót giống như hắn bị rơi xuống vực sâu… “Phù” một cái, ánh nến trong tay lay động dập tắt. Ý cười giảo hoạt của Trình Dao Dao còn chưa đạt đến đáy mắt thì bị Tạ Tam đẩy mạnh lên ván cửa: “Á! Đau, đau, đau, đừng ôm chặt như vậy… Tạ Tam…” Sau một loạt tiếng động xột xoạt, Trình Dao Dao nói: “Không phải anh không để ý đến em sao? Thả em ra.” Tạ Tam vùi mặt vào cổ Trình Dao Dao, hai tay thì ôm chặt người cô, mái tóc ngắn cọ qua da làm cô hơi ngứa. Trình Dao Dao đang cười thì cảm giác cổ ẩm ướt, cô lập tức luống cuống: “Không phải em chỉ đùa một chút thôi sao, anh đừng khóc mà… Tạ Tam?” Trình Dao Dao ôm Tạ Tam, cô học bộ dáng Tạ Tam thường dỗ mình, một tay vỗ nhè nhẹ lưng Tạ Tam: “Ngoan, em chỉ muốn trốn sau cửa đùa anh thôi, anh thật sự sợ à?” “Hay là… Hay là lúc tối em làm anh đau lòng?” “Em nói đùa thôi, em sẽ kết hôn với anh!” Tạ Tam nhẹ nhàng động đậy. Trình Dao Dao thở phào, cô cố gắng dỗ hắn: “Anh nói một câu đi, nếu anh không nói em sẽ khóc đấy!” Tạ Tam thở nhẹ, cuối cùng mở miệng nói: “Nói lại lần nữa.”