Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 691
Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:39:14
Lượt xem: 67
Tạ Tam là ân nhân cứu mạng của nhà cô, mẹ Bằng Bằng thật sự đặt chuyện của Tạ Tam ở trong lòng. Kết quả chuyện tốt biến thành chuyện xấu, nếu Trình Dao Dao hận cô, không cho Tạ Tam qua lại với nhà cô, vậy cô xấu hổ c.h.ế.t mất thôi.
Trong lòng mẹ Bằng Bằng thở phào, sau đó cô lại quan tâm đến chuyện kết hôn của Tạ Tam và Trình Dao Dao, cô hỏi hai người bao giờ kết hôn, nói vài câu thì bà Tạ và Tạ Phi về.
Mẹ Bằng Bằng cười nói: “Bác Tạ, đây là Tiểu Phi đúng không? Từ huyện về à? Công việc tốt không?”
Bà Tạ cười trò chuyện với mẹ Bằng Bằng, Trình Dao Dao vội vàng chạy ra ngoài, cô và Tạ Phi trốn trong phòng bếp.
Bên ngoài, mẹ Bằng Bằng và bà Tạ nói chuyện một lúc lâu, nói mấy ngày nữa thôn bọn họ lại mở phiên chợ, cô mời bà Tạ đi dạo chơi với cô. Bà Tạ đáp ứng, lúc này cô mới cầm bốn cái bánh khúc lưu luyến đi thăm người thân.
Bà Tạ ngồi trong sân nói: “Mẹ Bằng Bằng đi rồi.”
Lúc này Trình Dao Dao và Tạ Phi mới ra ngoài.
Bà Tạ tức giận: “Càng lớn càng không có phép tắc, người ta tới làm khách, hai cháu lại trốn đi! May mà mẹ Bằng Bằng không phải là người ngoài.”
Tạ Phi ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, Trình Dao Dao cũng cúi thấp đầu.
Mẹ Bằng Bằng rất tốt nhưng lại có bệnh chung giống phụ nữ đã lấy chồng ở niên đại này, rất thích làm mai cho người ta. Ngay cả Tạ Phi cũng nhớ tới, lần trước đặc biệt đến nói cho bà Tạ biết ở thôn cô có một chàng trai rất tốt, bộ dáng nghiêm chỉnh, có thể giới thiệu cho Tiểu Phi, cô nói đến mức Tạ Phi vừa thấy cô liền chạy mất.
Bà Tạ cười nhéo mặt Trình Dao Dao: “Không phải mẹ Bằng Bằng chỉ hỏi bao giờ cháu kết hôn thôi sao? Bình thường thì thoải mái, bây giờ cũng biết thẹn thùng rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-691.html.]
Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Cháu kết hôn hay không liên quan gì đến chị ấy, lúc nào cũng thúc giục, cháu cũng không vội.”
Bà Tạ nhìn sắc mặt không thay đổi của Tạ Tam, bà cố ý nói: “Cháu không vội? Cháu không muốn kết hôn với Chiêu ca nhi sao?”
Trình Dao Dao hất cằm lên: “Cháu không muốn đó!”
Bỗng nhiên Tạ Tam đứng dậy: “Em Dao Dao!”
Trình Dao Dao giật mình: “Sao vậy?”
“Em nói thật sao?” Hô hấp của Tạ Tam dồn dập, hắn trừng mắt nhìn cô giống như con sói bị chọc giận. Nếu không phải có bà Tạ và Tạ Phi ở đây, chỉ sợ hắn sẽ nhào lên dạy dỗ cô một trận.
Đương nhiên không phải rồi! Nhưng ở trước mặt bà Tạ và Tạ Phi, Trình Dao Dao không nói ra miệng được, hơn nữa Tạ Tam còn hung dữ như vậy, cô trốn sau lưng bà Tạ: “Ba nội, bà nhìn Tạ Tam trừng mắt với cháu kìa!”
“Được rồi! Dao Dao nói đùa thôi, nhìn cháu gấp gáp chưa này.” Bà Tạ vội vàng vỗ Tạ Tam: “Đừng dọa Dao Dao!”
Trên trán Tạ Tam nổi gân xanh, hô hấp dồn dập, trên mặt không giấu nổi… sự tủi thân? Hắn quay người đi thẳng ra ngoài.
Trình Dao Dao cảm thấy mình hoa mắt rồi, thế mà cô có thể nhìn thấy cảm xúc đó trên gương mặt lạnh lùng của Tạ Tam.
Kết quả sau khi ăn cơm tối xong Tạ Tam cũng không nói gì. Trình Dao Dao chủ động gắp một miếng thịt gà cho hắn, đôi mắt hẹp dài nhìn Trình Dao Dao, sau đó ăn thịt gà nhưng cũng không gắp lại gì cho cô! Hắn cúi đầu ăn cơm tiếp.
Vẻ mặt của Trình Dao Dao lập tức giống như Cường Cường bị giẫm phải đuôi.