Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 673: Mèo con bắt cá
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:44:52
Lượt xem: 95
Cánh đồng được khai khẩn yên lặng qua mùa đông, mọi thứ đổi mới, rơm rạ đốt cháy bị gió thổi bay lên trời, ánh lửa đỏ lấp lóe làm mèo mập màu cam nhảy lên nhảy xuống, móng vuốt nhỏ chạm vào sợi rơm cháy đỏ lập tức biến thành màu xám. Cái mũi ướt sũng của Cường Cường cũng dính một ít tro tàn, nó hắt hơi mấy cái, sau đó lắc lắc đầu.
Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất tươi mới xen lẫn mùi khói và cây cỏ. Mấy người đàn ông đã quen mùi hương này, mọi người cực kỳ nhiệt tình, cuốc trong tay gắng sức vung lên đào một khối đất bùn phì nhiêu đen nhánh.
Ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu xuống đỉnh đầu người nông dân, tia nắng không nóng đến mức làm mọi người khó chịu. Ánh nắng màu vàng nhạt chuyển dần sang màu vàng đậm, công việc trong đồng ruộng đã làm được một lúc lâu.
Nhà trồng rau bắt đầu mở ra, mọi người đều tích góp sức lực, họ không kéo dài công việc như lúc trước nữa. Mọi người đi theo Tạ Tam làm việc có thể tiết kiệm thời gian, bình thường phải làm 3,4 ngày mới xong, thế mà hôm nay làm xong hết rồi.
Công việc làm xong rồi nhưng vẫn chưa đến giờ tan làm, Tạ Tam cẩn thận kiểm tra lại, sau đó nói: “Tan làm đi.”
Đám người đều cao hứng, họ cầm cuốc và hộp cơm lên nói: “Làm con gái nhà người ta chờ cậu lâu như vậy mà cậu cũng bỏ được!”
Tạ Tam lau mồ hôi sau đó nhặt công cụ và túi da rắn dưới đất lên, hắn nghe mọi người trêu trọc cũng không nói gì, rõ ràng rất vui.
“Anh hâm mộ thì bảo vợ anh tới chờ anh đi!”
“Đừng đừng, con cọp cái nhà tôi mà đứng bên cạnh nhìn tôi, tôi sợ tôi không vung nổi cuốc mất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-673-meo-con-bat-ca.html.]
Mấy người đàn ông trêu đùa nhau ở trong ruộng một lúc rồi vác cuốc về nhà. Tạ Tam đi ngược đường bọn họ, hắn đến bờ ruộng chỗ Trình Dao Dao đang ngồi.
Trình Dao Dao ngồi trên bờ ruộng hóng gió, cô cầm một quyển sách yên lặng ôn tập, đôi môi đỏ như hoa hồng mấp máy giống như đang lẩm bẩm lời tâm tình đẹp nhất trên đời. Đi tới gần mới nghe thấy rõ, cô đang đọc công thức hóa học.
Cô không hứng thú lắm, đọc như không còn lưu luyến cái gì vậy. Cường Cường nằm cuộn tròn bên người cô, nó được Trình Dao Dao thôi miên ngủ ngon lành.
Trình Dao Dao đã học thuộc lòng bộ tư liệu ôn tập kia rồi, cô cảm thấy kiến thức của mình đối phó với kỳ thi đại học không thành vấn đề! Nhưng cô lại không thể nói điều này cho bà Tạ và Tạ Tam được, mọi người đều nghĩ cô lười biếng và tự tin mù quáng, họ nghiêm túc giám sát cô làm cô khóc không ra nước mắt.
Bà Tạ còn nói: “Cháu học xong hết rồi đúng không? Chiêu ca nhi, lấy mấy đề kiểm tra con bé!”
Trình Dao Dao thật sự không có duyên với toán học, đều là đề hình học biến đổi nhưng Trình Dao Dao không làm được. Bà Tạ quyết định nhanh chóng: “Mỗi ngày làm 10 đề!”
Trình Dao Dao lại thở dài. Đời trước cô không thích đọc sách nhưng vẫn tốt nghiệp đại học bình thường. Trong các môn thi đại học bây giờ, trình độ môn toán và ngữ văn không khó đối với cô, tiếng anh thì càng dễ hơn. Khó nhất là chính trị, hóa học và vật lý — môn trước cần trích dẫn lời nói và tư tưởng chính xác, 2 môn sau bị cô trả lại hết cho thầy giáo rồi.
Tạ Tam ngược lại học rất giỏi toán học, hắn cẩn thận giải đề, sau đó dùng cách giải dễ hiểu dạy cô. Có Tạ Tam ở bên cạnh, học được một thời gian, Trình Dao Dao cảm thấy không khó nữa, nhưng cô vẫn thích ở cạnh Tạ Tam làm chuyện khác.
Đang nghĩ ngợi, trên quyển sách xuất hiện một cái bóng che hết công thức buồn tẻ. Trình Dao Dao ngẩng đầu, cô thấy mồ hôi thấm ướt áo ba bó chặt vào vòng eo rắn chắc, nhìn lên trên là đường cong rõ nét của cái cằm và một cái mũi cao thẳng.