Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 670

Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:10:04
Lượt xem: 109

Trình Dao Dao chạy nhanh, bát đĩa trong giỏ va chạm kêu vang. Trình Dao Dao vội vàng đặt giỏ lên một tảng đá to, sau đó mở ra kiểm tra đồ bên trong. Một cái nắp bị rơi lộ ra bát thịt gà kho béo ngậy. Thịt gà dai bốc hơi nóng, mặc dù trời lạnh nhưng mang đến ruộng vẫn nóng hổi.

Cường Cường ngửi thấy mùi thịt, nó chạy về duỗi móng vuốt muốn chạm vào thịt gà.

“Em đi ra!” Trình Dao Dao đẩy móng vuốt của nó ra, bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một người.

Tiếng nói quen thuộc, vẫn tự mình ảo tưởng như cũ: “Dao Dao.”

Trình Dao Dao quay đầu nhìn, Cường Cường lập tức ngậm một miếng thịt gà chạy vèo đi. Trình Dao Dao không phát hiện, cô đậy kín nắp, sau đó nhìn chằm chằm người mới xuất hiện.

Thẩm Yến mặc quần áo lao động đứng cách chỗ cô không xa. Dạo này Trình Dao Dao không ra ngoài, cô còn chưa gặp Trình Nặc Nặc thì đã gặp Thẩm Yến trước.

 Từ lúc Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc quay lại nông thôn, chuyện đồn trong thôn không ngừng nghỉ.

Trình Nặc Nặc vẫn ở nhà họ Lâm, cô ấy chiếm phòng của ba chị em Lâm Nhiên Nhiên làm nhà Lâm Võ Hưng náo loạn, trông thôn bàn luận về cô càng ngày càng nhiều, ấn tượng đối với cô cũng càng ngày càng kém. Thẩm Yến trở nên âm u, lúc trước được mọi người đi theo, cuộc sống vô cùng náo nhiệt, bây giờ không có ai để ý tới, suốt ngày làm việc xong thì cắm đầu đi ngủ.

Trình Dao Dao cũng nghe qua mấy chuyện này rồi, hôm nay thấy người thật, cô mới biết chuyện trong thôn không có khoa trương. Mấy tháng không thấy, Thẩm Yến đã biến thành người khác.

Trên mặt Thẩm Yến vẫn thâm tình như cũ, nhưng sự hăng hái của con cháu nhà quan đã biến mất, giữa trán không được tự nhiên nhăn hết lên, dáng vẻ già đi mười tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-670.html.]

Bộ dáng này của hắn làm Trình Dao Dao cảm thấy quen thuộc, cô không nghĩ nhiều, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Yến nhìn Trình Dao Dao, ánh mắt nhìn từ người cô đến cái giỏ trong tay cô. Hôm nay Trình Dao Dao muốn đi câu cá với Tạ Tam nên mặc áo bông phổ thông và quần đậm màu, trên chân đi một đôi giày vải, tay xách một cái giỏ. Mái tóc đen nhánh tết thành bím, gương mặt xinh đẹp động lòng người làm Thẩm Yến nảy sinh sự thương tiếc.

Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy, đáng nhẽ cô phải được ăn ngon mặc đẹp, nhưng lúc này cô lại giống như một người phụ nông thôn đi xuống ruộng đưa cơm cho đồ chó con. Thẩm Yến đau lòng nói: “Dao Dao, bố anh đã đồng ý để anh và em đi bộ đội. Tại sao em phải về đây? Em nhìn đi, Tạ Tam để em sống thế nào?”

“Không cần anh quan tâm, Tạ Tam đối xử rất tốt với tôi, chúng tôi trôi qua rất vui vẻ.” Trình Dao Dao lùi lại hai bước, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Không phải anh đi bộ đội rồi à? Sao lại quay về đây?”

Sắc mặt Thẩm Yến nặng nề, rõ ràng bị Trình Dao Dao đ.â.m phải chỗ đau. Hắn cười khổ nói sang chuyện khác: “Dao Dao, lúc trước em vì anh mới xuống nông thôn.”

“Tôi phải cảm ơn anh, nếu không tôi còn không gặp được Tạ Tam đâu.” Trình Dao Dao không do dự nói thẳng: “Lúc trước tôi bị mù, anh quên đi. Bố tôi và bố mẹ anh cũng biết huyện của anh và Trình Nặc Nặc rồi, bây giờ tôi xem như chị vợ trên danh nghĩa của anh.”

Lúc nói ba chữ “大姨子 : Chị vợ”, Trình Dao Dao run rẩy.

Thẩm Yến nghẹn lời, hắn kiên định nói: “Anh sẽ thuyết phục bố anh!”

“Đừng, không cần thiết.” Trình Dao Dao xua tay: “Coi như anh thuyết phục được bố anh, tôi cũng không thuyết phục được chính mình.”

Thẩm Yến cười đắng chát: “Có phải cho dù anh làm gì đi nữa, em cũng không cho anh cơ hội nữa đúng không?”

Loading...