Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 667: Nhà nilon trồng rau
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:09:27
Lượt xem: 93
Trình Dao Dao bê một chồng cốc từ trong bếp ra, cô nghe vậy thì dừng lại, Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc về rồi?
Mấy người phụ nữ tiếp tục nói: “Ai biết được, không phải lúc trước thanh niên trí thức Thẩm nói muốn làm bộ đội sao? Cả thôn đều biết. Con gái nhà chú hai tôi còn khóc mấy trận vì cậu ta đấy!”
“Cũng không phải. Lần này quay về, mặt cậu ta xám xịt, ai hỏi cậu ta cũng không để ý.”
Một người phụ nữ nói: “Không phải thanh niên trí thức tiểu Trình là em gái của Dao Dao sao, Dao Dao, cô biết chuyện gì không?”
Trình Dao Dao đặt cốc nước xuống: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Bà Tạ cười nói: “Dạo này Dao Dao đều ở nông thôn, sao có thể biết chuyện của họ được.”
Trình Dao Dao cho một ít lá chè khô vào trong cốc, sau đó cho thêm hoa quế rồi lấy bình nước đổ nước sôi vào.
Mùi hoa quế bay đầy sân.
Mấy người phụ nữ rửa tay cầm cốc uống trà, họ hưởng thụ nói: “Trà này thơm thật!
Bà Tạ cười nói: “Đây là trà hoang, cho thêm một ít hoa quế vào, không có gì cả.”
Trên núi thôn Điềm Thủy có rất nhiều cây trà hoang, có một ít nhà sẽ hái về xao khô, mùa hè uống giải nóng. Nhưng hương vị của nó đắng chát, mùi trà thì nhàn nhạt. Trà nhà họ Tạ rất thơm, vừa ngọt vừa đậm vị. Cho thêm hoa quế vào làm mọi người đều cảm nhận được sự tuyệt vời của trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-667-nha-nilon-trong-rau.html.]
Vợ Lâm Quý cười nói: “Cùng là một loại trà nhưng Dao Dao pha thơm quá.”
Mấy người phụ nữ uống trà nóng phơi nắng, trong lòng thoải mái, họ lại nói chuyện tiếp: “Nhà Lâm Võ Hưng lại ầm ĩ một trận. Thanh niên trí thức tiểu Trình trở lại, trong nhà không có chỗ ở, không biết nói thế nào, họ để mấy đứa bé phòng lớn vào ở trong kho củi.”
“Trời lạnh như vậy mà ở trong kho củi?”
“Lâm Võ Hưng cũng mặc kệ không quản sao? Tiểu Thu còn đang bị bệnh, không phải họ muốn mạng đấy chứ?”
Trình Dao Dao ngồi nghe, cô không nhịn được hỏi: “Bọn họ bị đuổi ra ngoài sao?”
“Không.” Thím Ngân Quế nói: “Đại đội đến hòa giải, ba chị em Lâm Nhiên Nhiên ở gian ngoài, thanh niên trí thức tiểu Trình ở gian trong, cố gắng chịu đựng chứ biết sao giờ.”
Ở trong sách, việc Lâm Nhiên Nhiên chuyển ra khỏi nhà họ Lâm là bước ngoặt của kịch bản, Trình Nặc Nặc cũng không ở nhà Lâm Võ Hưng nữa. Tình hình này không giống nội dung trong sách.
Một cô dâu gả từ bên ngoài tới hỏi: “Phòng ở nhà Lâm Võ Hưng không đủ, sao không để thanh niên trí thức tiểu Trình ở nhà khác?”
Đây cũng là điều Trình Dao Dao muốn hỏi.
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, họ cười không nói gì. Chỉ có thím Ngân Quế nói: “Ôi trời, bây giờ nhà ai cũng sống chen chúc trong một phòng hoặc chuyển sang ở nhà bọn lưu manh, sao người ta có thể để nữ thanh niên trí thức vào đấy ở được.”
Trình Dao Dao hiểu rõ, mấy người phụ nữ này biết quan hệ giữa cô và Trình Nặc Nặc nên không dám nói xấu Trình Nặc Nặc trước mặt mình.
Chỉ có cô dâu mới không hiểu gì. Người trong thôn sống chen chúc trong một phòng, nhưng đấy chỉ là một số nhà có nhiều trẻ con. Nhà nào cũng tự xây nhà ở, sao lại không có phòng thừa. Không nói nhà khác, chẳng phải Trình Dao Dao ở nhà họ Tạ sao? Nhà họ còn rất nhiều phòng, sao lại không cho Trình Nặc Nặc vào ở?