Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 666
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:08:51
Lượt xem: 73
Trình Dao Dao vội vàng ăn thử một đũa rau dương xỉ xào. Rau dương xỉ dại có mùi thơm đặc biệt không nói lên lời, cảm giác thoải mái trơn trượt làm người ta muốn ăn thêm. Trình Dao Dao ăn nửa bát cơm với rau dương xỉ.
Bà Tạ gắp thịt khô cho cô, bà cười nói: “Rau dương xỉ là đồ ăn tươi ngon, mình còn tự tay hái, mùi vị sẽ ngon hơn nhiều.”
“Thật sự rất ngon, rau dương xỉ này ngon hơn loại đợt trước cháu hái nhiều.” Trình Dao Dao nghiêm túc nói. Không biết có phải do rau dương xỉ dại mọc trên núi cao hay do nguyên nhân khác mà mùi vị thơm ngon, không có vị chát.
Tạ Tam nghe vậy thì nói: “Ngày mai anh hái thêm cho em.”
Bà Tạ cười nói: “Thôn chúng ta có nhiều rau dương xỉ nhất, mấy năm qua Chiêu ca nhi thường đi hái, Tiểu Phi cũng thích ăn.”
Nói đến Tạ Phi, bà Tạ liền thở dài: “Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tạ Phi xa nhà, không biết con bé ở trong xưởng quen không, có người nào bắt nạt con bé không.”
Trình Dao Dao vội vàng an ủi bà: “Tiểu Phi chỉ đi vào huyện mà thôi, không phải đi Thượng Hải, chờ đến ngày nghỉ, em ấy có thể về nhà rồi.”
Tạ Phi là công nhân mới, vừa vào xưởng đã đi học giáo dục tư tưởng và rèn luyện, đến tháng sau cô mới được nghỉ. Dạo này bà Tạ thường lo lắng, bà sợ Tiểu Phi ở trong xưởng sẽ bị người khác bắt nạt.
Tạ Tam cũng nói: “Hai hôm nữa cháu lái xe vào huyện chở phân hóa học, cháu sẽ sang thăm Tiểu Phi.”
Bà Tạ gật đầu: “Đến lúc đó mang hồng núi đi nhé, Tiểu Phi thích ăn.”
Trình Dao Dao nói: “Mang rau dương xỉ cho Tiểu Phi nữa.”
Bà Tạ cười nói: “Con bé ăn ở nhà ăn mà, làm gì có chỗ xào rau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-666.html.]
Trình Dao Dao nói: “Có thể làm thành rau ướp Hàn Quốc nha. Tạ Tam nói, bà nội ướp rau dương xỉ rất ngon.”
Bà Tạ vui vẻ: “Sao bà lại quên chuyện này chứ! Tiểu Phi thích ăn món này nhất. Hôm nay còn thừa một đống rau dương xỉ, ngày mai chúng ta ướp luôn.”
Bà Tạ có việc làm, ngày hôm sau ăn cơm trưa xong liền vui vẻ ngồi trong sân làm đồ ướp Hàn Quốc. Không chỉ làm mỗi rau dương xỉ mà bà còn làm kim chi củ cải và kimchi cải trắng.
Thím Ngân Quế và mấy người phụ nữ ở gần nghe nói bà Tạ muốn làm kimchi cải trắng thì ôm mấy cây cải trắng ở trong nhà đến, họ muốn cùng bà Tạ dạy làm kimchi.
Bà Tạ cười nói: “Cháu muốn ăn, bà làm xong đưa cho cháu là được.”
Thím Ngân Quế xắn tay áo lên, bà ngồi bên cạnh giúp đỡ: “Bác làm đồ ướp ngon nhất, cháu cũng làm thử nhưng chồng cháu và mấy đứa trẻ đều nói hương vị không ngon, bác Tạ làm ngon hơn!”
Bà Tạ cười mặt mày giãn ra.
Trình Dao Dao thấy thế trong lòng cũng được an ủi một chút. Từ lúc Tạ Phi vào huyện, Trình Dao Dao và Tạ Tam cũng không thường ở nhà, bà Tạ ở một mình không có ai làm bạn. Bây giờ có mấy người hàng xóm quan hệ tốt, họ thường đến đây chơi, mọi người cười nói làm việc, thời gian cũng thoải mái hơn.
Mấy người phụ nữ ngồi một chỗ đương nhiên phải nói chuyện phiếm rồi.
“Ôi, mấy cô nói xem, sao thanh niên trí thức Thẩm và thanh niên trí thức tiểu Trình lại quay về rồi?”