Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 656
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:03:06
Lượt xem: 90
Bà Tạ nói : « Vất vả cái gì ! Bây giờ trong nhà ăn no mặc ấm, bà ở trong nhà suốt ngày không có việc làm, nuôi hai con lợn tính là gì chứ ? »
Tạ Phi cũng không đồng ý : «Cháu vào huyện, anh trai phải đi làm, bà nội ở nhà một mình chăn gà chăn vịt, bây giờ lại chăn lợn nữa sao chịu nổi. »
Trình Dao Dao nói: “Còn có chị mà!”
Ba người đồng thời nhìn cô. Trình Dao Dao tức giận nói: “Em cũng biết làm việc mà!”
Tạ Tam nói : « Nấu đồ ăn cho lợn, dọn phân lợn, thay đổi rơm rạ trong chuồng lợn, … Em làm được không ? »
Tạ Phi bổ sung : « Đến mùa hè, chuồng lợn rất thối, còn có ruồi muỗi. »
Trình Dao Dao lập tức bày tỏ thịt lợn ở trong huyện ăn rất ngon.
Bà Tạ không lay chuyển được Tạ Tam, bà nói lan man : «Bây giờ nhà chúng ta có rất nhiều rau xanh, ăn không hết có thể cho lợn ăn. Phân lợn có thể đổi được tầm 100 phân, cuối năm mổ lợn bán cho đại đổi có thể lời một ít tiền. »
Trình Dao Dao nói : « Nhà mình có một con lợn rồi. »
Bà Tạ giật mình : « Lợn ở đâu ? »
Trình Dao Dao chỉ sân trước, Cường Cường kéo cái đệm đặt dưới nắng, sau đó nằm lên trên ngủ say, tròn vo một cục không phải lợn sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-656.html.]
Dưới sự phản đối của ba người, kế hoạch nuôi lợn của bà Tạ c.h.ế.t non, bà đành phải dời sự chú ý lên đám gà con. Bây giờ một ngày có thể nhặt được 20 quả trứng gà, trứng gà nhiều không ăn hết, bà Tạ muốn ấp gà con. Dù sao trong nhà có gà trống và gà mái rồi, ấp trứng không phải là chuyện khó khăn gì.
Trong thôn lại yên lặng nhấc lên một đợt sóng nuôi lợn mới. Lợn con năm nay rất rẻ, một con chỉ tốn 2 mao tiền, có rất nhiều người ôm lợn con về nuôi. Nuôi heo và nuôi gà là hai con đường kiếm tiền quan trọng của người nông dân.
Hôm nay Trình Dao Dao và Tạ Tam ra sau núi đào rau dương xỉ, vừa đi đến chân núi đã thấy bà Lâm vừa xách một bó cỏ cho lợn vừa dẫn một đứa bé trai đi đến, sau lưng còn có một đứa bé gái lảo đào đi theo, trên lưng bé gái cõng một giỏ cỏ cho lợn.
Bà Lâm thấy Trình Dao Dao thì trợn trừng mắt, nhưng bà sợ Tạ Tam nên không dám nói gì, bà oán trách bé gái: «Còn không đi nhanh lên, lợn con trong nhà mà đói bụng xem tao lột da mày không ! »
Bé gái run rẩy, rõ ràng không đi nổi nữa nhưng vẫn phải kéo lê cái giỏ nặng trịch.
Trình Dao Dao không nhìn nổi : «Đứa lớn như thế thì không xách, bà lại để một đứa bé xách đồ nặng như vậy sao ? »
« Đây là cháu trai tao, mày quản được sao ! » Bà Lâm chống nạnh.
Tạ Tam lạnh lùng nhìn bà, bà Lâm nuốt nước miếng, khí thế lập tức giảm xuống. Tạ Tam nói : «Sắc mặt cô bé không tốt. »
Trình Dao Dao cẩn thận nhìn, cô bé kia chảy đầy mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch, vừa nhìn liền thấy không bình thường. Bà Lâm bĩu môi không lo lắng, ngón tay khô gầy véo bé gái : «Đồ lười biếng, lại muốn giả chết ! »
Bé gái hét lên, bỗng nhiên bé che n.g.ự.c dựa vào giỏ trượt xuống.