Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 653: Nuôi lợn con
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:02:26
Lượt xem: 91
“Quần áo phổ thông?” Trình Dao Dao nhìn sang Tạ Phi, lúc này cô mới phản ứng kịp.
Một năm qua, Tạ Phi cao hơn nhiều, tóc cũng dài đen nhánh, cô trở thành một cô gái xinh đẹp rồi. Hôm nay Tạ Phi mặc một váy và áo khoác, trên chân là môi đôi giày da khóa kéo, nhìn cô nội bật hơn người khác nhiều. Nếu không có Trình Dao Dao ở đây, người hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là cô.
Trình Dao Dao hiểu sự lo lắng của Tạ Tam. Quần áo bây giờ của Tạ Phi đều do hai người mua ở Thượng Hải cho cô hoặc là quần áo cũ của Trình Dao Dao, bộ nào cũng nổi bật, không hợp mặc đi làm ở xưởng.
Trình Dao Dao nhìn sang quầy quần áo may sẵn: “Vậy mua hai bộ may sẵn?”
Tạ Phi tính toán: “Mua hai khối vải về em tự may, giá cả cũng rẻ hơn quần áo may sẵn mấy đồng đó.”
Hai người lại chọn thêm mấy khối vải, họ cũng chọn vải cho Tạ Tam luôn. Sắp đến đầu xuân rồi, lúc Tạ Tam làm việc, quần áo sẽ bị mài mòn rất nhanh, Trình Dao Dao không muốn Tạ Tam mặc quần áo rách nữa.
Mua đồ xong, Tạ Tam mang chậu rửa mặt, bình nước gửi nhờ ở chỗ người gác cổng nhà máy phân hóa học, tránh phải xách về rồi lại xách đi.
Ba người đến bưu cục, lúc này Trình Dao Dao không nhận được bức thư hay túi hàng nào nữa. Tạ Phi lo lắng nhìn Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, nhất định là bố chị quá bận nên không viết thư cho chị được…”
Trình Dao Dao cắt ngang lời cô: “Chị không quan tâm đâu.”
Tạ Tam nhìn sắc mặt Trình Dao Dao: “Muốn gọi điện thoại đến Thượng Hải không?”
“Không muốn!” Trình Dao Dao xua tay, cô nói: “Hai người có đi không? Không đi thì em đi!”
Hai người vội vàng đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-653-nuoi-lon-con.html.]
Ánh nắng mùa đông giống như một viên hổ phách bao phủ tòa nhà cũ. Đây là thời gian nhàn hạ hiếm có trong năm, trong ngõ nhỏ vang lên thanh âm cười đùa của mấy đứa trẻ. Trình Dao Dao ngồi xổm bên cạnh vườn rau nhìn Tạ Tam trồng dâu tây.
Tạ Tam lấy được hai mầm dâu tây ở trong huyện, hắn nói đây là hạt giống vận chuyển từ nước ngoài về, đầu xuân sẽ ra quả. Bây giờ không có nhiều loại rau quả, hôm qua mới đào khoai lang ăn, trên đất vẫn còn mấy cái hố to. Tạ Tam đổ một ít tro vào trong hố, sau đó trồng hai mầm dâu tây xuống.
Trình Dao Dao chỉ huy: “Để rễ sâu vừa vừa thôi, còn phải tưới nước nữa.”
Tạ Tam làm theo, hắn dùng xẻng đập xung quanh mầm dâu, lá dâu rũ xuống , nó đứng bên cạnh hàng rau xanh tươi tốt càng nổi bật sự héo rũ, ỉu xìu.
Bà Tạ cũng đi ra xem: “Trời lạnh thế này có thể trồng được sao?”
Trình Dao Dao nói: “Dâu tây là giống cây mùa đông… A?” Dâu tây ở đời sau phần lớn là giống mùa đông hoặc là giống 4 mùa, chủng loại dâu tây ở niên đại này rất thưa thớt, Trình Dao Dao cũng không dám xác định hai mầm dâu tây đáng thương này có thể sống qua mùa đông không.
Bà Tạ nói: “Mầm dâu này yếu quá, đêm nay sương rơi xuống sẽ c.h.ế.t rét!”
“Lâu rồi cháu chưa ăn dâu tây.” Trình Dao Dao cố tình gây rối: “Cháu muốn ăn!”
Tạ Tam nói: “Cháu đậy rơm lên, chắc sống được.”
Mấy ngày hôm nay, ban đêm rất lạnh, rau xanh trong vườn đều dùng rơm đậy lên, ngay cả thân cây hương thung cũng được quấn một vòng rơm. Nhưng mấy loại rau kia khỏe mạnh, mầm dâu tây rất yếu ớt, chạm nhẹ vào liền gãy, nó có thể chịu được trọng lượng của rơm rạ không?
Trình Dao Dao nói: “Dựng nhà cho nó đi.”
Bà Tạ nói: “Nhà gì?”