Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 643
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:36:24
Lượt xem: 53
Trình Dao Dao rửa sạch mặt, gương mặt xinh đẹp trắng nõn hiện ra.
Bà Tạ nói mãi: “Con gái lớn rồi còn hấp tấp, bên ngoài có sói đuổi theo cháu à?”
Trình Dao Dao ngẩng mặt lên thì thấy Tạ Tam đi vào sân, đúng lúc hắn nghe thấy câu này, đôi mắt hẹp dài mỉm cười nhìn cô.
Trình Dao Dao hất nước về phía hắn.
Bà Tạ đi đổ rác, bà cười nói: “Đừng nghịch nữa. Mau ăn cơm đi, buổi chiều chúng ta lên núi.”
Trình Dao Dao sững sờ: “Lên núi?”
Phía sau thôn Điềm Thủy là một dãy núi kéo dài dằng dặc. Sản vật phong phú, người trong thôn và trẻ con thường lên núi hái nấm, rau dại và quả dại, ngoài ra còn có thể bắt thỏ và lợn rừng. Đi sâu vào bên trong là rừng thông trăm năm tuổi che khuất bầu trời, thỉnh thoảng lợn rừng xuất hiện, ngay cả thợ săn có kinh nghiệm lâu năm cũng bị lạc đường trong núi, người trong thôn không dám đi sâu vào.
Lúc Trình Dao Dao mới đến cũng bị lạc đường trong núi. Bây giờ là mùa đông, cây thông vẫn xanh ngắt, nhưng dây leo quấn quanh thân cây to đã héo tàn, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu sáng rừng thông, quang cảnh đẹp như một bức tranh. Đế giày giẫm lên cành cây khô vang lên âm thanh đứt gãy. Trên đất đều là cành cây to bằng một nửa bàn tay.
Tạ Tam đeo một cái giỏ to, hắn đỡ bà Tạ, Trình Dao Dao và Tạ Phi đi theo sau. Trình Dao Dao tò mò nhìn trái nhìn phải, đi tầm 20 phút thì trước mắt sáng rõ, họ đi tới một sườn núi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-643.html.]
Tạ Tam đặt giỏ xuống đất, hắn dọn dẹp lá khô xung quanh, trên đất lập tức lộ ra mấy đống đất không nổi bật. Tạ Phi cũng đi tới giúp Tạ Tam một tay, cô cẩn thận dọn dẹp cành khô và lá khô trên đống đất. Bà Tạ lấy đồ trong giỏ ra, ba chén rượu nhỏ, một đĩa bánh ngọt, một đĩa cơm nắm và một bình rượu gạo, bà đặt trên khu đất trống.
Đây là nơi chôn cất người bố đã qua đời của Tạ Tam. Không được lập bia, không được thắp hương, không được cúng bái nhưng khung cảnh trước mắt vẫn tràn đầy sự trang nghiêm.
Làm xong mọi thứ, Tạ Tam đi tới cạnh Trình Dao Dao, hắn thấp giọng nói: “Dẫn em tới gặp bố mẹ anh.”
Trình Dao Dao lặng lẽ nắm chặt bàn tay dính đầy đất của Tạ Tam. Tạ Tam mỉm cười, hắn lau mặt cho cô: “Đừng khóc.”
Trình Dao Dao hít mũi, cô nhích lại gần Tạ Tam, hai người nhìn ngôi mộ chôn cất người nhà họ Tạ.
Bà Tạ đứng trước ngồi mộ nói rất lâu: “…Đây là cháu dâu chưa cưới của Chiêu ca nhi, tôi dẫn đến cho mấy người xem. Dao Dao là đứa bé tốt, từ lúc con bé tới nhà chúng ta, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt.”
Trình Dao Dao nghe vậy, cô và Tạ Tam vội vàng tiến lên, cô hơi khẩn trương, giống như người lớn trong Tạ gia đang nhìn cô thật vậy.
Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi, hôm nay đứng trước ông nội và bố mẹ cháu, cháu phải đồng ý với bà, chăm sóc Dao Dao thật tốt.”
Tạ Tam nghiêm túc nói: “Vâng ạ.”
Trình Dao Dao hơi hoảng hốt, vậy coi như cô gặp mặt phụ huynh rồi?”