Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 635: Lời tuyên thệ kết hôn
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:27:10
Lượt xem: 110
Vừa mới lên tiếng, Tạ Tam đã xuất hiện ở cửa ra vào, hôm nay hắn mặc một cái áo len màu đen làm nổi bật thân hình thẳng tắp như cây thông: “Em Dao Dao tỉnh rồi?”
Trình Dao Dao cuốn chăn xoay người, gương mặt ngủ đến ửng đỏ, ánh mắt cô như say: “Mấy giờ rồi?”
“Vẫn còn sớm.” Tạ Tam nói: “Buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Trình Dao Dao hoang mang nhìn Tạ Tam: “Anh đứng trước làm gì vậy?”
Hôm nay Tạ Tam thành thật đứng ngoài cửa, hắn nghe vậy thì liếc qua hướng sân nhỏ, Trình Dao Dao hiểu rõ, cô xoay người ngồi dậy.
Bà Tạ chạy tới cửa hỏi Tạ Tam: “Dao Dao vẫn đang ngủ à?”
Tạ Tam nói: “Dậy rồi ạ.”
Bà Tạ không tin đi vào phong xem, Trình Dao Dao đang ngoan ngoãn xỏ tay vào áo lông. Bà Tạ đẩy Tạ Tam ra: “Đi đi, cửa phòng con gái là chỗ để cháu đứng à! Dao Dao dậy đi, tý nữa còn phải tiếp đón khách khứa nữa. Cháu biết bày bánh kẹo như nào mới đẹp không, bà nội không biết!”
Nghe bà nội vậy, tinh thần của Trình Dao Dao lập tức tỉnh táo, cô vội vàng tìm quần áo: “Chờ cháu, cháu biết, cháu biết!”
Chờ bà Tạ ra ngoài, Tạ Tam mới ôm quần áo trở lại. Đây là mấy bộ quần áo Trình Dao Dao tìm khắp nơi không thấy, tất cả được sấy khô ấm áp, dưới trời mùa đông ở phía Nam lạnh buốt không có lò sưởi, quần áo ấm đến mức làm người ta muốn khóc.
Trình Dao Dao liếc mắt đưa tình nhìn Tạ Tam. Tạ Tam che mắt cô lại, hắn lạnh nhạt nói: “Làm nũng cũng vô dụng, dậy đi.”
Tạ Tam đi ra ngoài phòng Trình Dao Dao, không biết Cường Cường ở đâu chui ra. Nó ăn no nê, không có việc gì làm lại ôm chân Tạ Tam cào xé, cái năng nanh cắn ống quần hắn không thả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-635-loi-tuyen-the-ket-hon.html.]
Sáng sớm mùng 2 Tạ Tam đã bị cắn, mặt hắn không biểu tình kéo mèo mập ra ném lên nóc nhà. Cường Cường mập mạp xoay mấy vòng trên không trung sau đó giẫm nát một miếng ngói mới đứng vững trên nóc nhà, nó cong lưng nhìn Tạ Tam kêu meo meo.
Bà Tạ chạy ra cho hắn ăn một đạp: “Cháu lại trêu nó! Cường Cường xuống đây, xuống bà cho thịt ăn.”
Cường Cường đứng trên nóc nhà gào thét nửa ngày, đến khi bà Tạ lấy nửa quả trứng gà ra mới bất đắc dĩ đi xuống, nhưng nó không xuống được, Tạ Tam phải bắc thang đón nó.
Hôm nay là mùng 2 Tết, không phải làm theo quy củ “không được ăn đồ mặn vào bữa sáng” như mùng 1, bà Tạ nấu một nồi cháo trắng vừa thơm vừa mềm, một đĩa thịt khô xào ớt xanh, một đĩa rau xào thập cẩm, một đĩa trứng rán.
Người một nhà ăn quanh bàn ăn sáng, hôm nay mọi người đều mặc quần áo mới, Tạ Tam mặc bộ quần áo mới Trình Dao Dao chọn cho hắn, tóc cắt ngắn, bộ dáng đẹp trai làm người khác không dời nổi mắt.
Ba người nhìn Tạ Tam từ trên xuống dưới, họ còn trao đổi ánh mắt, cười nói thầm thì, dù Tạ Tam là người không chuyện không sợ cũng phải cứng ngắc.
Tạ Tam ăn xong bát cháo sau đó đặt bát xuống nói: “Cháu đến nhà đại đội trưởng.”
Bà Tạ nói: “Nhớ cầm bánh kẹo và rượu ở trên bàn đi đấy.”
Tạ Tam đáp ứng, xách đồ đi ra ngoài. Bà Tạ cười không ngừng, bà nhìn Tạ Phi và Trình Dao Dao nói: “Bị chúng ta nhìn nên xấu hổ đấy.”
Ánh mắt Tạ Phi sáng long lanh: “Anh em mặc bộ quần áo này đẹp trai quá!”
“Đương nhiên rồi, chị chọn cho anh ấy đó!” Trình Dao Dao đắc ý hất cằm lên.
Bà Tạ cười nói: “Bà thấy nhà người khác cũng ăn xong rồi đấy. Chúng ta dọn dẹp đi, mang bánh kẹo và hạt dưa bày ra, sau đó mở cổng chính!”