Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 619
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:07:54
Lượt xem: 36
Trình Dao Dao lập tức lùi lại.
Cô thấy bọn họ mua mấy cái bánh rán, ba bát sữa đậu nành, một nhà ba người ngồi trên bàn nhỏ cạnh cửa ra vào, họ vừa ăn vừa nói chuyện, không khí ấm áp vui vẻ. Trình Dao Dao nhìn một lúc rồi xoay người đi sang cửa hàng khác.
Trình Dao Dao quay về căn phòng nhỏ, Tạ Tam vẫn ngủ yên tĩnh. Cô để đồ ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống giường.
Tạ Tam nghe thấy tiếng mở cửa đã tỉnh rồi, lúc đầu muốn nhắm mắt chờ Trình Dao Dao gọi hắn dậy, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy gì đành mở mắt ra, hắn thấy Trình Dao Dao chống cằm ngẩn người, sắc mặt không tốt lắm.
Tạ Tam gọi: “Em Dao Dao.”
“Tạ Tam!” Bỗng nhiên Trình Dao Dao lao đầu vào n.g.ự.c hắn.
Lồng n.g.ự.c Tạ Tam rung động, hắn cười nhẹ, bàn tay nâng cằm cô lên: “Anh đây. Làm sao vậy?”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy mắt Trình Dao Dao đỏ lên, hai hàng nước mắt rơi lạch cạnh trên n.g.ự.c hắn ướt đẫm.
Tạ Tam hoảng sợ ngồi dậy ôm cô: “Làm sao vậy? Ai bắt nạt em hả?”
Trình Dao Dao mệt mỏi lắc đầu, Tạ Tam cẩn thận kiểm tra quần áo vả vẻ mặt cô cũng không thấy gì khác thường, hắn không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng ôm cô. Một lúc sau, Trình Dao Dao mới rầu rĩ nói: “Em nhớ nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-619.html.]
Tạ Tam lập tức nói: “Anh về cùng em, mấy ngày này bác trai lo lắng rồi.”
“Không phải!” Trình Dao Dao lắc đầu: “Em muốn về thôn Điềm Thủy.”
Tạ Tam cúi đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao vẫn đỏ ửng, lông mi rũ xuống, cô buồn buồn: “Em nhớ bà nội và Tiểu Phi.”
Tạ Tam im lặng một lúc, hắn không hỏi nhiều: “Được, anh dẫn em về nhà.”
Hai người ăn sáng xong liền thu dọn đồ đạc. Trình Dao Dao chỉ mang theo một cái vali nhỏ, dù sao cũng không có gì quan trọng ở nhà họ Trình. Đồ của Tạ Tam cũng không có nhiều, họ nhanh chóng thu dọn xong. Hai người nhìn thoáng qua căn phòng ở mấy ngày ngắn ngủi nhưng lưu lại rất nhiều ký ức, họ khóa cửa rời đi.
Đầu năm xe lửa rộng rãi không có nhiều người, Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Tam, mười ngón tay đan xen, nhìn cánh đồng hoang vu lướt qua vùn vụt, trong lòng họ tràn ngập cảm giác không muốn xa rời nhau và sự vui sướng khi được về nhà.
Chờ Trình Dao Dao tỉnh lại lần nữa, cánh đồng hoang vu bên ngoài cửa sổ đã trở thành núi xanh nước biếc. Trình Dao Dao mở cửa sổ, cô hét to: “Huyện Lâm An, tôi trở về rồi! Thôn Điềm Thủy, tôi trở về rồi!”
Tiếng hét của cô bị gió thổi bay đi, cô quay đầu cười híp mắt đối diện với đôi mắt mỉm cười yên tĩnh của Tạ Tam.
Thanh âm xe lửa ầm ầm và tiếng còi hơi lao vùn vụt về phía trước, đây là ngày đầu tiên của năm 1977.
Xe lửa dừng lại 5 phút ở huyện Lâm An, họ lưu lại một đôi nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Thanh niên đẹp trai cao ráo mặc áo khoác phổ thông, trong tay xách một cái ba lô quân đội màu xanh và một cái vali bằng da nhỏ, cô gái mặc áo khoác đẹp đẽ, chân đi giày da, gương mặt xinh đẹp làm người ta không dời nổi mắt.
Hai người đi trên đường phố huyện Lâm An lập tức trở thành vật sáng làm mọi người không ngừng quay đầu nhìn. Đây là cảm giác từ thành phố lớn về huyện nhỏ, lần đầu tiên Trình Dao Dao cảm thấy việc này không đáng ghét chút nào.