Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 592: Sân trường
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:03:39
Lượt xem: 62
Trình Dao Dao và Tạ Tam đi tham quan xung quanh sân trường, Trình Dao Dao còn tốt, đây là lần đầu tiên Tạ Tam được tiếp xúc với cuộc sống trong trường học.
Những sinh viên ở niên đại này đều xứng đáng là con cưng của trời, lên đại học không những được phụ cấp chi phí sinh hoạt mà còn được nhà ăn phát phiếu cơm. Trong đó, những người chưa từng bị cuộc sống mài giũa đều có lòng hăng hái và nhiệt tình với cuộc sống ở trường đại học.
Trình Dao Dao và Tạ Tam mới chỉ mới 20 tuổi thôi nên đi trong sân trường cũng không thấy khác lạ. Có nữ sinh nhiệt tình chạy tới hỏi Trình Dao Dao: “Cậu học ngành nào vậy? Sao tớ chưa gặp cậu bao giờ vậy?”
Trình Dao Dao nháy mắt với Tạ Tam, cô nghiêm túc nói: “Tớ học ngành biểu diễn.”
“Thể nào xinh đẹp như vậy!” Chờ Trình Dao Dao và Tạ Tam đi xa, nữ sinh kia mới phản ứng kịp: “Trường chúng ta có chuyên ngành biểu diễn sao?”
Trình Dao Dao ôm bụng cười to, Tạ Tam nói: “Nhóc lừa đảo.”
Trình Dao Dao nói: “Em không lừa người ta nha. Chờ kỳ thi đại học khôi phục, em sẽ thi ngành biểu diễn. Anh thì sao? Anh muốn học ngành nào?”
Tạ Tam nói: “Ngành toán học.”
Đáp án trong dự liệu. Các chuyên ngành đại học ở niên đại này ít đến đáng thương, chỉ có một số ngành như khoa học xã hội và khoa học tự nhiên, Tạ Tam không có nhiều lựa chọn. Ngành toán học đại biểu cho tài chính, có thể hiểu vì sao Tạ Tam chọn ngành này.
Về chuyên ngành biểu diễn, Trình Dao Dao không biết niên đại này có học viện điện ảnh hoặc chuyên ngành biểu diễn hay không.
Hai người ngồi trên bãi cỏ ở sân trường. Trình Dao Dao trải một tấm vải lên, sau đó lấy sandwich và nước ngọt, hai người vừa ăn trưa vừa nhìn sinh viên chơi bóng rổ trên sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-592-san-truong.html.]
Sandwich mềm mại xen lần nhân cá ngừ thơm ngon. Tạ Tam cắn một miếng hết nửa cái, vẻ mặt vui mừng.
Cây cỏ bị ánh nắng phơi khô bay ra mùi hương dễ ngửi, ánh nắng chiếu vào gương mặt mỗi người sáng lấp lánh. Sinh viên chơi bóng rổ trên sân, tiếng cười từ xa xa truyền đến. Bầu không khí trong sân trường làm người ta buông lỏng.
Một tay Tạ Tam chống lên cỏ, một tay cầm sandwich ăn. Hôm nay hắn mặc áo len cổ chữ V Trình Dao Dao mới mua cho hắn, làn da màu lúa mì và xương quai xanh lộ ra ngoài. Hắn híp mắt lại, động tác nhai nuốt làm gân xanh trên cổ như ẩn như hiện, gợi cảm không nói nên lời.
Đến khi ánh mắt Tạ Tam ngập tràn ý cười, Trình Dao Dao mới tỉnh táo lại, thế mà mình lại nhìn hắn đến mức ngây ngốc.
Trình Dao Dao vội cúi đầu uống nước giải khát, lúc miệng chai chạm vào môi cô mới nhận ra mình chưa vặn nắp chai.
Tạ Tam cười ra tiếng, lúc này Trình Dao Dao vừa ngại vừa giận, ngay cả mang tai cũng đỏ ửng: “Phiền quá đi!”
Tạ Tam kéo cô lại gần. Bàn tay to cầm chai nước ngọt vặn nhẹ phát ra tiếng “xùy”, nắp được mở ra. Tạ Tam đặt chai nước ngọt vào tay Trình Dao Dao, hắn nói sang chuyện khác: “Em Dao Dao, chúng ta cùng nhau thi ở Thượng Hải đi.”
Trình Dao Dao cố ý nói: “Vì sao? Anh rất thích Thượng Hải à?”
Tạ Tam nói: “Anh thích chỗ này. Hơn nữa nhà em Dao Dao cũng ở chỗ này.”
Trình Dao Dao nghĩ đến Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc thì nhíu mày. Cô nói: “Ở Trung Quốc không chỉ có một trường đại học Thượng Hải. Không phải Bắc Đại rất nổi tiếng sao? Thật ra em thích đại học Quảng Châu hơn. Quảng Châu có hoa Phượng, lúc hoa nở rất đẹp.”