Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 586

Cập nhật lúc: 2024-09-02 19:59:02
Lượt xem: 79

Tạ Tam đỡ Trình Dao Dao lên xe, mình cũng ngồi lên theo. Xe ba bánh có mái che, có thể cản gió. Tạ Tam lấy áo khoác của mình mặc vào cho Trình Dao Dao, hai người ngồi sát vào nhau.

Tạ Tam thấy Trình Dao Dao dựa sát vào mình, phu xe thì đang cố gắng đạp xe, hắn nắm tay Trình Dao Dao: “Lạnh lắm à?”

Thật ra hai người ngồi cạnh nhau, dương khí liên tục chui vào người, Trình Dao Dao cũng không thấy lạnh lắm. Nhưng nghe Tạ Tam hỏi vậy, cô đành phải gật đầu: “Vâng, hơi lạnh.”

Tạ Tam nói: “Trách anh không để ý thời gian, ngày mai không về muộn như vậy nữa.”

Trình Dao Dao vui vẻ nghịch đồng hồ trên cổ tay Tạ Tam, Tạ Tam đeo đồng hồ này rất đẹp, cô nhìn mãi đến khi Tạ Tam bóp vai mình, cô mới tỉnh táo: “Anh nói gì cơ?”

Tạ Tam bất đắc dĩ nói: “Anh hỏi em ngày mai mấy giờ ra, anh chờ em.”

Trình Dao Dao nghĩ nghĩ: “Ngày mai không ra sớm được, bố em còn đang nghỉ ở nhà. Em ăn sáng xong sẽ nghĩ cách ra ngoài.”

Tạ Tam gật đầu: “Anh cũng phải đi làm một số chuyện, 10 giờ anh đứng dưới tầng chờ em.”

Cả đường không nói chuyện nữa. Tiếng bánh xe lăn trên nền đất vang rõ, đèn đường chiếu sáng màng nhện mờ ảo như sương sớm. Thỉnh thoảng thân xe lắc lư, hai người dính sát vào nhau, hơi thở của Tạ Tam nặng nề dần. Trình Dao Dao không nhận ra, cô vẫn đang ngọt ngào suy nghĩ chuyện hẹn hò ngày mai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-586.html.]

Xe ba bánh nhanh chóng dừng dưới tầng nhà Trình Dao Dao, cắt ngang không khí ngọt ngào này. Tạ Tam như vừa tỉnh lại từ trong mơ, hắn xuống xe thanh toán tiền rồi quay người đỡ Trình Dao Dao xuống.

Hai tay Trình Dao Dao đặt lên vai Tạ Tam, sau đó nghịch ngợm nhảy xuống. Tạ Tam thấy thế thì nhấc cô lên xoay một vòng mới để cô xuống, váy Trình Dao Dao bay lượn như bông hoa mới nở, đến lúc chạm chân xuống đất, cô nhỏ giọng mắng hắn: “Đáng ghét!”

Phu xe nhanh chóng đạp xe đi xa. Dưới ánh đèn đường chỉ còn hai người đứng đối diện nhau, đèn đường chiếu xuống phác họa rõ nét thân hình cao ráo của Tạ Tam.

Động tác đóng cửa sổ của Ngụy Thục Quyên dừng lại, bà thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống dưới. Dưới ánh đèn, Trình Dao Dao ngửa đầu nói chuyện với một người đàn ông đứng đối diện, khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt mỉm cười của cô, xung quanh tản ra hương vị ngọt ngào chỉ cô gái đang yêu mới có.

Người đàn ông kia đưa lưng về phía cửa sổ nên không thấy rõ mặt. Nhưng nhìn áo khoác trên người hắn là biết hàng cao cấp, Ngụy Thục Quyên hận đến mức cắn răng.

Trình Nặc Nặc bê một nồi bánh trôi nấu rượu gạo từ phòng bếp ra. Trình Chinh cất tờ báo rồi ngồi vào bàn ăn, ông nói với Ngụy Thục Quyên: “Tới ăn khuya đi. Bà nhìn cái gì vậy?”

“Không, không có gì!” Ngụy Thục Quyên nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Trình Chinh cực kỳ yêu thương Trình Dao Dao, nếu ông thấy Thẩm Yến đêm hôm khuya khoắt còn nói chuyện tình tứ với Trình Dao Dao thì nhất định sẽ nghiêng về Trình Dao Dao. Ngụy Thục Quyên quyết định chủ ý, phải nhanh chóng giải quyết chuyện của Nặc Nặc và Thẩm Yến, không thể cho Trình Dao Dao cơ hội được!

Trình Nặc Nặc cười nhẹ: “Mẹ thường nói với con, bệnh kho khan của bố lại tái phát, cửa sổ trong nhà phải đóng chặt, không thể để bố cảm lạnh được.”

“Còn không phải sao.” Ngụy Thục Quyên vội vàng nói: “Ông suốt ngày hút thuốc nên bệnh  mới chưa khỏi hẳn, không biết chú ý gì cả. Ông mấy chục tuổi rồi đấy, thật sự không thể rời khỏi tôi được mà.”

Trình Chinh thấy hai người nói thì mềm lòng, ông nhớ một tháng qua Ngụy Thục Quyên luôn chăm sóc lúc mình bệnh, giọng nói dịu dàng hơn: “Tất cả ngồi xuống ăn đi.”

Loading...