Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 572
Cập nhật lúc: 2024-09-02 18:00:07
Lượt xem: 125
Dưới ánh đèn, môi Trình Dao Dao còn hơi sưng dính chút nước. Sợi chỉ trong đầu Tạ Tam đứt đoạn, hắn mạnh mẽ cúi đầu xuống.
Đúng lúc này có một tia sáng xuyên qua cửa sổ, mơ hồ truyền đến tên Trình Dao Dao. Trình Dao Dao linh hoạt né tránh như con mèo nhỏ, cô chui ra khỏi khuỷu tay Tạ Tam trèo lên cửa sổ nhìn: “Hình như có người gọi tên em.”
Trên đường cái, một thân ảnh quen thuộc cầm đèn pin vừa đi vừa gọi tên Trình Dao Dao. Trời lạnh như vậy mà Trình Chinh chỉ mặc một cái áo khoác không chống lạnh đi trên đường, thỉnh thoảng ông kho khan một tiếng, giọng nói lo lắng.
Trình Dao Dao buồn phiền, cô lẩm bẩm nói: “Bố em đang tìm em.”
Không ai trả lời. Trình Dao Dao quay đầu lại hỏi Tạ Tam: “Làm sao bây giờ? Bố em đang ở dưới tầng tìm em.”
Tạ Tam cong người lại một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, tiếng nói khàn khàn: “Mau ra ngoài đi, đừng để bố em lo lắng.”
“Nhưng em vẫn đang tức giận!” Trình Dao Dao cường điệu.
Tạ Tam mặc áo khoác vào, sau đó nắm tay kéo cô đứng lên: “Ngoan, bên ngoài trời rất lạnh, bố em còn đi tìm nữa sẽ bị bệnh đó.”
Trình Dao Dao vẫn tức giận, Tạ Tam kéo cô lên, bước chân không tự chủ đi theo ra ngoài. Hai người đứng ở cửa ra vào khu nhà ngang, bên ngoài gió lạnh thổi qua mặt, Trình Dao Dao rụt cổ lại.
Tạ Tam chắn gió giúp cô kéo cao cổ áo lên, hắn thấp giọng nói: “Ngoan một chút, không được cãi nhau với bố.”
Trình Dao Dao xị mặt nhìn hắn, Tạ Tam hôn cô, nói: “Còn như vậy, anh sẽ không nỡ để em đi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi: Dao Dao! Dao Dao, con ở đâu? Dao Dao!”
Tạ Tam sờ má cô, hắn đá vào cục than tổ ong bên cạnh, sau đó quay người biến mất trong bóng đêm.
Trình Chinh nghe thấy tiếng thì vội vàng chạy đến, đèn pin chiếu sáng: “Dao Dao! Dao Dao là con sao? Bố không nên mắng con, bố sai rồi, con mau ra đây đi!”
Trình Dao Dao chậm chạp đi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-572.html.]
Đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô, Trình Chiêu kêu lên: “Dao Dao! Con ở đây à, dọa c.h.ế.t bố rồi! Đi thôi, nhanh về nhà nào!”
Về đến nhà, phòng Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc vẫn sáng đèn, cửa đóng bên trong. Không biết bọn họ có nói cái gì không nữa.
Trình Dao Dao đi ra ngoài dọa Trình Chinh sợ hãi, ông nhìn Trình Dao Dao giống như nhìn thấy bảo vật mất đi tìm lại được, ông không nói gì đến chuyện tối nay, vừa về đến nhà ông vội vàng nấu một bát nước gừng cho Trình Dao Dao, sau đó dỗ cô đi ngủ.
Trình Dao Dao vào phòng khóa trái cửa, sau đó bật đèn lên rồi chạy ra cửa sổ. Cửa sổ phòng ngủ của cô rất to, cô kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, khu nhà ngang đối diện đen như mực, không nhìn thấy cái gì cả.
Cô chống cằm chờ. Một lát sau, cửa sổ phía đối diện sáng lên, bên cạnh cửa sổ xuất hiện bóng dáng cao gầy quen thuộc. Khoảng cách hơi xa, Trình Dao Dao không thấy rõ vẻ mặt của Tạ Tam, nhưng ánh mắt chứa đựng sự yêu thương kia làm lòng cô yên tâm.
Trình Dao Dao bật cười, cô tựa vào bệ cửa sổ, hai người cách khoảng không nhìn nhau. Một lúc sau Tạ Tam vẫy tay với cô, đây là muốn nhắc cô đi ngủ.
Trình Dao Dao lưu luyến đứng thẳng dậy, bỗng nhiên cô giơ hai tay lên đầu tạo thành hình trái tim thật to. Lúc này mới thả rèm xuống, trong lòng ngọt ngào lên giường đi ngủ. Tạ Tam vẫn đứng bên cửa sổ suy nghĩ rất lâu, động tác này có ý gì?
Trình Dao Dao ngủ ngon cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau đã tỉnh dậy. Cô đổ một nửa chậu nước chứa linh tuyền rửa mặt, sau đó lại sửa sang lại tóc và váy ngủ, người trong gương rực rỡ như hoa hải đường mới nở, cô chậm rãi vén rèm cửa sổ ra rồi ngồi bên cạnh cửa sổ chải tóc.
Cô vừa chải vừa nhìn về phía cửa sổ đối diện. Cửa sổ bên kia hé mở nhưng không thấy Tạ Tam đâu. Trình Dao Dao thò đầu ra nhìn, sáng sớm Tạ Tam đã đi ra ngoài rồi sao?
Tiếng huýt sáo vang lên.
Trình Dao Dao cúi đầu nhìn, hai tay Tạ Tam đút túi đứng dưới cột đèn đường cạnh nhà cô, đôi mắt hẹp dài chứa đầy ý cười, không biết nhìn cô bao lâu rồi.
Mặt Trình Dao Dao đỏ bừng, Tạ Tam đáng ghét cố ý nhìn cô làm trò cười! Cô tức giận ném lược xuống, Tạ Tam đỡ được ung dung cất vào túi.
Tạ Tam dùng khẩu hình miệng nói: “Chờ em.”
Trình Dao Dao nhăn mặt với hắn.