Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 570
Cập nhật lúc: 2024-09-02 17:59:48
Lượt xem: 71
Trình Dao Dao được dỗ ngọt, mặt nóng bừng, lúc sau cô lại tức giận chạm đầu vào hắn: “Vậy vì sao anh lại lén lút đi theo sau em, cố ý dọa em sợ đúng không?”
Tạ Tam mỉm cười vuốt ve gò má cô. Hắn muốn nhìn cô an toàn về nhà rồi mới đi, ai ngờ Trình Dao Dao không tim không phổi đi một mình bên ngoài lâu như vậy, bị người đi theo sau cũng không biết. Hắn tức giận mới…
Nghĩ đến sự trừng phạt nho nhỏ, cổ họng Tạ Tam khát khô, hắn nghiêm mặt nói: “Vì sao em lại đến đấy nấu ăn? Không phải anh đã nói không được tự mình đi kiếm tiền rồi sao?”
“Không phải nấu ăn kiếm tiền đâu.” Trình Dao Dao thề.
Không đợi Tạ Tam trả lời, cô khoe khoang nói: “Em và chị Dương cùng nhau làm dầu cua kiếm tiền. Em kiếm được rất nhiều tiền. Anh còn không biết đâu, dầu cua nhãn hiệu mèo con của em bán rất chạy đó!”
Thật ra dầu cua kia không có tên chính thức, do mọi người nhìn thấy hình con mèo nhỏ dán trên vỏ bình nên gọi dần dần thành tên “Mèo con”.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn đến Thượng Hải. Tạ Tam giấu ý cười nói: “Lúc ở Tô Châu, em đã đồng ý với anh như nào? Không ngoan.”
Trình Dao Dao nghe thấy hai chữ “Không ngoan” thì phản xạ có điều kiện giữ chặt vạt áo mình, cô khẩn trương nói: “Không có… Không có.”
Tạ Tam nói: “Vậy không được làm nữa.”
Trình Dao Dao im lặng không lên tiếng, đôi môi xị xuống, bộ dáng không phục.
Tạ Tam nói: “Đã có người để ý đến hàng của bọn em, nếu làm nữa sẽ rất nguy hiểm. Nghe lời.”
Trình Dao Dao không ngờ là nguyên nhân này, cô giật mình nói: “Bọn em bị để ý sao?”
Tạ Tam thở dài, dầu cua lần này không những chia ra làm nhiều chi nhánh mà còn làm như thật dán thêm nhãn hiệu vào, thật sự là bia ngắm sáng chói. Hắn thấy đôi mắt Trình Dao Dao trợn to sợ hãi thì an ủi: “Đừng sợ. Thu tay lại kịp thời thì không sao đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-570.html.]
Trình Dao Dao dựa vào người Tạ Tam lười biếng nói: “Vậy em làm xong nhóm hàng cuối cùng thì nghỉ không làm nữa. Trước Tết có thể kiếm được một số tiền lớn đó.”
Tạ Tam nhăn mày nhưng nhìn người trong n.g.ự.c làm nũng như con mèo nhỏ, hắn không nói nặng lời được. Hắn chuyển chủ đề, giống như vô tình hỏi: “Em Dao Dao muốn mua đồ gì sao?”
Trình Dao Dao tự hỏi: “Vâng, em muốn mua một cái váy mới. Còn mua một cái kính lão cho bà nội, mua vợt cầu lông cho Tiểu Phi.”
Những đồ vật này không đáng bao nhiêu. Tạ Tam tiếp tục hỏi: “Đủ tiền không?”
“Đủ.” Trình Dao Dao giàu nứt đố đổ vách nói.
Tạ Tam nhân tiện nói: “Vậy không cần làm thứ kia nữa.”
“…” Trình Dao Dao không lên tiếng, gương mặt nhỏ nhíu lại, bộ dáng ai khuyên cũng không được.
Tạ Tam cúi đầu cọ chóp mũi vào tóc cô, tiếng nói từ tính rơi vào trong tai: “Em Dao Dao nghe lời.”
Trình Dao Dao bị hắn làm ngứa ngáy, khuôn mặt nhỏ không nhịn được nói: “Nhưng… Nhưng em chưa kiếm đủ 10000 đồng đâu.”
Tạ Tam nghi ngờ hỏi: “10000 đồng?”
“Vâng.” Trình Dao Dao lấy sổ tiết kiệm trong túi ra, cô mở cho Tạ Tam xem giống như con mèo khoe khoang con cá của mình: “Em bán được rất nhiều dầu cua nhưng chỉ tích góp được từng này, còn thiếu gần một nửa…”
Tạ Tam cầm sổ xem qua, tích góp từng khoản một: “Em Dao Dao cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Trình Dao Dao nói: “Không phải anh cần 10000 đồng sao?”