Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 557: Hồ nước trên đỉnh núi
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:04:35
Lượt xem: 57
Trên đỉnh núi có mấy khe núi đá cực lớn, xung quanh toàn là rừng rậm. Nước trong núi đá chảy xuống tạo thành một cái hồ nhỏ. Hồ nước vào mùa khô vũng không cạn, nước chảy dọc theo khe đá xuống núi tạo thành một dòng sông lớn nhất trong thôn Điềm Thủy, đây là chất dinh dưỡng quý nhất của người dân thôn Điềm Thủy.
Ngày mùa đông, hồ nước bốc lên sương mù nhàn nhạt, cỏ dại trên đỉnh núi mọc um tùm, phải đợi ngày xuân rau dại mới xuất hiện. Lúc này cỏ dại khô héo, rau dương xỉ màu xanh nhô đầu từ trong bụi cỏ ra, rất dễ nhận biết.
Sáng sớm rau dương xỉ chui từ dưới đất lên, nó chỉ to bằng nón tay út. Chờ mặt trời mọc, rau dương xỉ cũng giãn thẳng càng ngày càng dài, nó sắp cao gần bằng cái đũa, bộ dáng vừa khỏe vừa tươi non. Rau dương xỉ lớn nhanh già cũng nhanh, ngày đầu không hái, ngày thứ hai rau non sẽ mọc ra lá, lúc đó dương xỉ cũng già rồi.
Tạ Tam cõng Trình Dao Dao đi thẳng lên núi, trên trán chảy đầy mồ hôi. Hắn bỏ d.a.o bổ củi và giỏ xuống đất, sau đó đi xuống bên hồ rửa mặt.
Trình Dao Dao nhàn nhã thưởng thức phong cảnh trên núi, cô phát hiện hai cây dương xỉ cạnh bờ hồ, thân cây vừa mập vừa khỏe, phiến lá trên đỉnh đầu hơi giãn ra. Trình Dao Dao hái tận gốc, cô cho vào trong cái giỏ nhỏ của mình: “Chúng ta đến muộn, rau dương xỉ sắp già hết rồi.”
Tạ Tam nói: “Là ai mè nheo lề mề?”
“Đều tại anh nha.” Trình Dao Dao không sợ c.h.ế.t nói: “Anh phải đi nhanh một chút chứ.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nhắm lại, giọt nước chảy dọc theo gương mặt xuống cằm, vừa đẹp trai vừa dung dữ: “Tý em tự xuống núi.”
“… Không muốn.” Giọng nói của Trình Dao Dao lập tức mềm nhũn: “Chúng ta thi đấu, ai tìm được nhiều rau dương xỉ nhất thì được người thua cõng xuống núi.”
Tạ Tam nhìn bả vai gầy yếu của cô, cô cõng Cường Cường còn không nổi mà dám bốc phét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-557-ho-nuoc-tren-dinh-nui.html.]
“Thi nha.” Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao sáng lấp lánh, bộ dáng giảo hoạt bày tỏ “Em biết anh không có cách nào từ chối em đâu”.
Tạ Tam nghĩ, ai từ chối cô được chứ?
Địa thế trên đỉnh núi bằng phẳng, hai người đều tìm một chỗ hái rau dương xỉ. Trình Dao Dao cầm gậy gạt mấy bụi cỏ ra nhưng nửa ngày cũng không tìm được cây dương xỉ nào. Tạ Tam đã hái được một bó rồi.
Trình Dao Dao chạy tới xem, cô gây rối nói: “Sao rau dương xỉ này lại là màu tím?”
Tạ Tam nói: “Rau màu tím.”
Rau dương xỉ ở thôn Điềm Thủy chia làm hai loại dựa theo hai màu tím và xanh. Dương xỉ xanh to, mùi vị đắng và trơn mềm, dương xỉ tím nhỏ hơn, không có mùi vị gì, người dân thôn Điềm Thủy đều thích ăn loại màu tím.
Trình Dao Dao ngang ngược: “Dương xỉ ở bên này nhiều hơn, em tìm ở đây, anh sang bên kia đi.”
Tạ Tam thích nhất bộ dáng yếu ớt này của cô, hắn cong môi đi qua bên kia. Trình Dao Dao lén nhìn hắn làm thế nào tìm được dương xỉ, Tạ Tam đứng đúng chỗ vừa rồi Trình Dao Dao không thu hoạch được rồi, hắn nhìn qua, sau đó cúi xuống hái được một cây dương xỉ trong bụi cỏ.
Trình Dao Dao kìm nén bực bội, cô dựa vào kinh nghiệm tìm nấm lần trước, nhìn kỹ trong bụi cỏ, quả nhiên thấy mấy cây dương xỉ nhô đầu ra. Nhưng phần lớn là dương xỉ bị đứt gãy, bên trên còn chảy nhựa, rõ ràng Tạ Tam vừa hái mang đi rồi.
Trình Dao Dao cảm thấy mình bị lừa, cô lại chạy về bên người Tạ Tam, cô quyết định đổi lại với Tạ Tam. Cô vừa định mở miệng thì Tạ Tam quay đầu nhìn cô nói: “Sao lại dính người như vậy.”