Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 545: Trình Nặc Nặc không về
Cập nhật lúc: 2024-09-02 14:30:52
Lượt xem: 114
Ngụy Thục Quyên ngơ người, bà nghe nói đi ăn nhà hàng nên đặc biệt mặc quần áo mới của mình.
Trình Dao Dao nói: “Để bà ấy đi cùng chúng ta đi. Nếu không người nhà họ Thẩm nghĩ chúng ta thế nào.”
Trình Chinh nghĩ nghĩ nói: “Vậy bà đi thì nói ít chuyện thôi, đừng giống như lần trước.”
Thời điểm Trình Nặc Nặc được cưng chiều nhất, Trình Chinh cũng dẫn Ngụy Thục Quyên ra ngoài giao tiếp mấy lần, nhưng bà không có kiến thức còn thích thể hiện, đúng là ném đi hết mặt mũi, bà ta hăng say nói chuyện trong vòng tròn giao tiếp đó. Thậm chí bà ta còn nhắc đến Trình Dao Dao làm cô tức giận trở về cãi nhau một trận với Ngụy Thục Quyên.
Sao Ngụy Thục Quyên nghe lọt được, ba ta vui vẻ gật đầu: “Được, được, tôi biết rồi!”
Mắt Trình Dao Dao nhìn gương mặt vui vẻ của bà ta thì uể oải đi xuống tầng trước. Ba người gọi xe đến nhà hàng.
Nhà hàng này là một trong số ít nhà hàng Tây ở Thượng Hải, trong nhà hàng bày biện một số đồ trang trí của giai cấp tư sản, chỉ là người phục vụ mặc áo đuôi tôm thay bằng quần áo của nhân viên công tác.
Bố mẹ Thẩm Yến và Thẩm Yến đến trước, trên bàn có mấy cốc nước chanh. Vừa nhìn thấy Trình Dao Da, Thẩm Yến lập tức đứng dậy.
Trình Chinh vỗ vai Thẩm Yến cười nói: “Đen đi, nhưng khỏe hơn hẳn. Xem ra sinh hoạt ở nông thôn cũng có thể rèn luyện người.”
“Cháu chào chú Trình, cháu chào dì Ngụy, Dao Dao em đến rồi.” Mắt Thẩm Yến nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, hắn ngạc nhiên. Mấy tháng không gặp, Trình Dao Dao lại đẹp hơn rồi.
Trình Dao Dao bỏ qua hắn lễ phép chào hỏi bố mẹ Thẩm Yến, không phản ứng gì với Thẩm Yến. Bố Thẩm Yến làm trong bộ công an, uy nghiêm cứng nhắc, mẹ Thẩm Yến làm trong cục lương thực, mà cậu Thẩm Yến là sở trưởng sở nghiên cứu khoa học, trực tiếp quản lý Trình Chinh. Trình Dao Dao không thích Thẩm Yến nhưng không thể gây chuyện với bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-545-trinh-nac-nac-khong-ve.html.]
Ngụy Thục Quyên nhìn trái nhìn phải hỏi: “Nặc Nặc đâu? Thẩm Yến, không phải Nặc Nặc về cùng cháu sao?”
Mặt Thẩm Yến cứng ngắc, ngoại trừ Trình Dao Dao ra không ai nhìn thấy, hắn nói: “Đại đội không cho Nặc Nặc nghỉ nên em ấy không về.”
Ngụy Thục Quyên hét lên: “Dựa vào đâu không cho người ta về ăn Tết? Đúng là bắt nạt người mà!”
Ngụy Thục Quyên bất ngờ hét lên làm mọi người xung quanh đều không vui nhìn sang đây. Trình Chinh và nhà Thẩm Yến không được tự nhiên, Trình Chinh vội nói: “Nơi này là nơi công cộng, bà chú ý một chút!”
Ngụy Thục Quyên mong chờ con gái Trình Nặc Nặc trở về nên không quan tâm đến Trình Chinh và Trình Dao Dao, bây giờ bà thất vọng không thèm để ý lời Trình Chinh, không ngừng nói nhỏ.
Trình Chinh cũng thất vọng nhưng bây giờ bị mất hết mặt mũi rồi.
Bố mẹ Thẩm Yến biết tính tình Ngụy Thục Quyên rồi, chẳng qua vì mặt mũi Trình Chinh nên không để ý tới, hai người chỉ nói chuyện với Trình Chinh.
Mẹ Thẩm nhiệt tình nắm tay Trình Dao Dao: “Trời ạ, Dao Dao càng ngày càng đẹp. Ông Thẩm, có phải tôi nhìn nhầm rồi không? Sao tôi cảm thấy Dao Dao trắng hơn trước rồi?”
Bố Thẩm gật đầu nói: “Từ nhỏ Dao Dao đã trắng rồi, ra ngoài phơi nắng không bị đen cũng bình thường.”
Trình Chinh cười nói: “Nặc Nặc cũng trắng, hai chị em đều trắng.”
Người lớn nói chuyện xoay quanh cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn của Thẩm Yến và Trình Dao Dao. Thẩm Yến nói có bài có bản chuyện lao động ở đồng ruộng, mẹ Thẩm đau lòng rơi nước mắt, bố Thẩm cũng giãn lông mày: “Nên xuống thôn rèn luyện, con mới biết mọi thứ có được bây giờ không dễ dàng!”