Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 539
Cập nhật lúc: 2024-09-02 14:03:14
Lượt xem: 94
Sắc mặt Ngụy Thục Quyên tái nhợt, bà lung lay sắp đổ nhìn gương mặt đen xì của Trình Chinh.
Mấy năm nay Trình Chinh đối xử lạnh nhạt với bà nhưng luôn lễ phép với nhà mẹ đẻ của bà. Đặc biệt là từ sau khi Trình Nặc Nặc trở nên thông minh, ông cũng đối xử với bà tốt hơn nhiều. Tốt đến mức Ngụy Thục Quyên quên mất thái độ Trình Chinh đối bà sau khi bà mang thai.
Năm đó bà giở trò mang thai Trình Nặc Nặc, bà muốn dựa vào cái bụng này kéo lực chú ý của Trình Chinh từ trên người Trình Dao Dao về mình. Ai ngờ phản ứng đầu tiên của Trình Chinh là muốn bà đi phá thai, bà khóc lóc om sòm không chịu, người nhà mẹ đẻ cũng thay nhau tới nhà làm ầm ĩ kiên quyết bảo Ngụy Thục Quyên sinh bé trai ra.
Họ cho rằng đàn ông đều thích con trai, ai ngờ Trình Chinh lại dẫn Trình Dao Dao đi xa, vừa đi chính là mấy năm. Lá gan Ngụy Thục Quyên bị dọa, từ đó bà cố gắng giữ bổn phận, không dám giở trò xấu xa nào nữa.
Hôm nay lại nhìn thấy bộ dáng này của Trình Chinh, bà chỉ cảm thấy sợ hãi, không dám nói một câu nào.
Tiền Phượng đứng ở cửa ồn ào nửa ngày, Ngụy Thục Quyên không để ý tới bà, Trình Dao Dao kích động muốn cãi nhau với bà ta nhưng bị Trình Chinh ngăn lại: “Dao Dao, không được cãi nhau.”
Trên hành lang có rất nhiều hàng xóm mở hé cửa thò đầu ra xem náo nhiệt. Trình Dao Dao cãi nhau với người đàn bà đanh đá này sẽ ảnh hưởng đến cô. Trình Chinh sẽ không cãi nhau với người đàn bà này, ông tức xanh mặt nhìn hành vi vô lại của Tiền Phượng: “Hai người đi ngay!”
Thấy Ngụy Thục Quyên không giúp mình, Tiền Phượng chán nản: “Được rồi, được rồi, mấy người là người trong thành phố, xem thường thông gia nghèo nàn như chúng tôi. Mấy người để tất cả hàng xóm nhìn xem, người đọc sách đấy, nghĩ mình có tiền thì xem thường thông gia ở nông dân, còn muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-539.html.]
Trình Dao Dao không nhịn được nữa, cô đẩy bố Trình ra: “Người nghèo không đáng sợ, đáng sợ chính là người nghèo có chí hướng ngắn, chỉ thích ăn cơm chùa!”
Tiền Phượng giơ chân nói: “Mày… Mày nói cái gì? Ai ăn cơm chùa nhà mày, mày nói đi!”
“Bà đấy.” Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao xoay chuyển, cô nhìn bà giống như nhìn mấy thứ bẩn thỉu: “Hôm nay tôi bán phế liệu thì tìm được rất nhiều đồ vật trang trí và quần áo mới ở bên trong, không biết là ai giấu vào đó…”
Một câu của Trình Dao Dao phơi bày mọi việc, mặt Tiền Phương đỏ bừng, sắc mặt Ngụy Thục Quyên cũng biến đổi. Mấy người hàng xóm ồn ào bàn luận.
Chỉ có Trình Chinh không hiểu lắm, ông kéo Trình Dao Dao: “Dao Dao, trẻ con không nên dính vào mấy việc này, con về phòng đi.”
“Con không đi!” Mắt Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Tiền Phượng cười khẩy: “Không phải bà muốn tôi nói sao? Tôi nói tiếp —”
“Được rồi, được rồi, được rồi!” Tiền Phượng liên tục nói ba chữ “Được rồi”, bà ra vẻ nói: “Nhà chúng tôi là thông gia nghèo không trèo lên nhà cô được! Về sau chúng tôi cũng không dám kết thông gia với nhà cô nữa đâu, đang đâu tự nhiên tặng không một đứa con gái cho nhà mấy người!”
Ngụy Thục Quyên nghe thế run rẩy, bà khóc lóc xoay người sang chỗ khác.
Tiền Phượng kéo con trai rời đi, bà còn nghe thấy âm thanh hàng xóm nói thầm sau lưng: “Nhà cô ta đã sớm bán đứa con gái này rồi, trong lòng tính toán cái gì chứ.” Tiền Phượng tức giận suýt ngã, bà rời đi trong tiếng cười vang của mọi người.