Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 537

Cập nhật lúc: 2024-09-02 14:02:04
Lượt xem: 69

Câu nói này làm Ngụy Thục Quyên bùng nổ. Trình Chinh có ý nói bà kém hơn người lúc trước sao? Bà hận nhất là người khác nói bà không bằng mẹ đẻ Trình Dao Dao, huống chi lời này còn do Trình Chinh nói ra, Ngụy Thục Quyên cao giọng nói: “Rèm cửa cũ đâu rồi?”

Trình Dao Dao thoải mái nhún vai: “Bán rồi.”

Trình Chinh nói: “Dao Dao không biết rèm của kia là của bà. Bán thì bán, rèm cửa hiện tại là rèm nhung mẹ Dao Dao lưu lại năm đó, vừa vặn phù hợp với căn nhà.”

Phòng khách mắc rèm nhung màu xanh sẫm. Bộ phim 《 Người đẹp trong thời loạn 》năm xưa rất nổi, mẹ đẻ Trình Dao Dao thích xem phim này nhất, bà đặc biệt bỏ tiền ra mua rèm cửa giống y hệt trong phim. Rèm cửa màu xanh sẫm treo trước cửa sổ, gió nhẹ thổi qua rèm giống như sóng nước lăn tăn phù hợp với phòng khách.

 

 

Lời này rơi vào tai Ngụy Thục Quyên nói rõ bà và Trình Chinh không phù hợp. Bà giận không khống chế được, giọng nói bén nhọn làm mọi người lập tức yên tĩnh: “Đồ của tôi nó nói bán thì bán sao?”

Tiền Phượng cũng oán hận Trình Dao Dao, bà nghĩ tới cái áo khoác cho con trai mình bị con nhóc này bán mất. Bà châm dầu vào lửa nói: “Dao Dao, nếu cháu thiếu tiền thì nói với bố cháu, không thể tùy tiện trộm đồ trong nhà mang đi bán nha!”

Trình Dao Dao nhướn mày, “Bộp”, Trình Chinh ném cái bát lên bàn, sắc mặt ông cực kỳ khó coi: “Đây là nhà của Dao Dao! Tất cả mọi thứ đều là của Dao Dao, coi như con bé bán hết đồ trong nhà này đi cũng không ai dám nói nửa chữ không! Cái gì gọi là trộm hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-537.html.]

Ngụy Thục Quyên hoảng sợ. Tiền Phượng cũng lập tức im lặng.

Lúc trước quan hệ của Trình Chinh và Ngụy Thục Quyên xấu thế nào thì ông vẫn khách khí với người nhà họ Ngụy. Người nhà họ Ngụy có chuyện gì chạy tới cửa xin thì ông vẫn giúp đỡ, chưa từng đỏ mặt. Đây cũng chính là nguyên nhân người nhà họ Ngụy được đà lấn tới, coi Trình Chinh như bột mì mà nhào nặn.

Đây là lần đầu tiên Trình Chinh nổi giận với họ, sắc mặt Tiền Phượng không nhịn được nhưng nghĩ đến chuyện công việc của con trai còn phải dựa vào Trình Chinh, sắc mặt bà lúc xanh lúc đỏ cười làm lành nói: “Sao chú lại tức giận như vậy, chị… chị chỉ quan tâm cháu gái thôi mà.”

Lồng n.g.ự.c Trình Chinh phập phồng, gương mặt nhã nhặn đỏ bừng. Lúc này ông bình tĩnh lại, còn chưa mở miệng, tay áo bị giật giật.

Trình Chinh nhìn xuống thấy mắt Trình Dao Dao đỏ ửng, cô nhìn ông nghiêm túc nói: “Bố, con không trộm đồ.”

Lòng Trình Chinh đau như d.a.o cắt, ông nhẹ nhàng nói: “Bố biết, bố biết.”

Trình Chinh quay đầu lạnh lùng nói với Tiền Phượng: “Lời này của chị sỉ nhục con người Dao Dao nghiêm trọng! Đừng cho rằng tôi không biết người nhà chị có thái độ gì với Dao Dao, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt con gái của tôi! Mời các người ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

Ngụy Thao thẹn quá hóa giận nói: “Nơi này cũng là nhà của cô cháu và chị Trình Nặc Nặc!”

 Tiền Phượng nói: “Đúng vậy! Dựa vào đâu đuổi chúng tôi đi! Thục Quyên, cô nói một câu đi, cô nhìn nhà mẹ cô bị bắt nạt như thế à!”

Loading...