Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 536

Cập nhật lúc: 2024-09-02 14:01:49
Lượt xem: 115

Trình Dao Dao nhìn bóng lưng tức giận bừng bừng của Ngụy Thục Quyên thì âm thầm cười. Lúc trước nguyên chủ không ăn được cay nhưng bữa nào Ngụy Thục Quyên cũng thêm ớt vào món ăn. Nguyên chủ vừa nhìn thấy lập tức nổi giận, cô giận dỗi đi ra ngoài không chịu ăn cơm ở nhà làm Trình Nặc Nặc chui vào chỗ trống, trước mặt bố Trình lấy lòng, chia rẽ hai bố con cô.

Đời trước Trình Dao Dao tranh đấu với mẹ kế và em kế rất lâu, một chút mánh khóe nhỏ này không lọt vào mắt cô.

Chờ món ăn được bê lên, Tiền Phượng nhân cơ hội nói chuyện công việc của Ngụy Thao với Trình Chinh.

Ngụy Thao đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, Trình Chinh sắp xếp hai công việc ở nhà máy cho hắn nhưng hắn làm việc không tốt, vừa chê mệt mỏi vừa gây chuyện với đồng nghiệp, hắn vẫn chờ Trình Chinh tìm một công việc tốt nhàn hạ cho mình.

Trình Chinh nhăn mày, Tiền Phượng cười nói: “Thân thể của Thao Thao nhà chúng ta không tốt lắm, không làm việc nặng được. Nó luôn tôn trọng người chú có bản lĩnh này, nó nói nó muốn lấy chú làm gương!”

Trình Chinh nói: “Bây giờ đơn vị nào cũng như vậy hết, trình độ của Ngụy Thao không tốt thì lấy đâu ra công việc nhàn hạ cho nó.”

Sắc mặt Ngụy Thao khó coi. Tiền Phượng cũng nói xoáy: “Được rồi, được rồi. Đều tại chúng tôi, chúng tôi tin lời chú thật lòng chờ đợi mà bỏ qua mấy công việc ở nhà máy khác. Tôi sẽ trở về nói với bố mẹ, Thao Thao nhà chúng tôi không có cái số kia, ngoan ngoãn làm ruộng ở nông thôn thôi.”

Trình Dao Dao chậm rãi chọc bát cơm, môi đỏ cong lên: “Nhà các người là đời thứ ba, không phải ba đời đều làm nông dân sao? Biết vị trí của mình ở đâu thì tốt.”

Sắc mặt hai mẹ con Tiền Phượng lập tức đen xì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-536.html.]

Hai mẹ con nhà này đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, tham lam không biết giới hạn, Trình Chinh cũng buồn phiền không thôi. Bây giờ thấy Trình Dao Dao chặn họng bọn họ, trong lồng ông hả giận. Trình Chinh lấy nửa bát canh cà chua trứng cho Dao Dao: “Dao Dao uống canh trước đi, ăn lót dạ.”

Ngụy Thục Quyên cố ý lề mề nửa ngày trong phòng bếp mới bê ra hai món ăn, một đĩa cá rán, một đĩa súp lơ xào, vẫn không động đến chỗ thịt kia.

Ai ngờ Trình Dao Dao đã ăn trước, cô ăn cơm nóng chan nước canh cà chua trứng, cô ăn kiểu có cũng dược mà không có cũng không sao. Buổi chiều cô đã ăn một đống đồ ăn vặt rồi nên không thấy đói bụng.

Trình Chinh thấy bộ dáng này của con gái thì càng đau lòng, ông nhìn bàn đồ ăn không có gì mới thì hỏi: “Đã nói cổ họng Dao Dao không thoải mái, sao còn làm mấy món này?”

Trình Chinh nhìn mấy đĩa đồ ăn không ăn được, ông nói: “Dao Dao, bố làm đậu phụ sữa cho con nhé.”

Trình Dao Dao lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con ăn no rồi.”

“Ăn thêm đi.” Trình Chinh gắp súp lơ để vào bát Trình Dao Dao, ông dỗ cô như dỗ trẻ con: “Nhìn con mệt muốn c.h.ế.t rồi, ăn xong đi tắm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt.”

Ngụy Thục Quyên tức giận bốc khói, và nói đểu: “Con bé mệt mỏi? Tôi thấy tinh thần nó rất tốt, vừa về đến nhà đã dọn nhà thành như vậy.”

Trình Dao Dao cười nhẹ làm căn phòng sáng lên: “Tôi phải dọn rất lâu đấy, rèm cửa cũng được đổi, cái lúc trước xấu quá, mà bẩn lắm rồi.”

Trình Chinh cười ra tiếng: “Ánh mắt Dao Dao tốt, giống mẹ của con.”

Loading...