Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 526
Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:27:16
Lượt xem: 122
Giọng nói Trình Dao Dao tự nhiên đến mức bố Trình “À” một tiếng, hơn nửa ngày sau mới phản ứng kịp: “Quay phim? Dao Dao, không phải con là thanh niên trí thức sao ? Sao lại đi quay phim ? Đoàn làm phim nào vậy? Kịch bản gì ? Có phải con bị người ta lừa rồi không ? »
Hình ảnh bố già cằn nhằn ở đời trước hiện lên trước mắt. Trình Dao Dao nói : « Là kịch bản của đạo diễn Vinh Thiêm ! Không bị lừa ! »
Thấy gương mặt nhỏ của con gái bắt đầu ngang ngược, một bụng nghi hoặc của bố Trình đành phải giữ lại. Con gái vất vả lắm mới về được, ông có thể chậm rãi hỏi khéo sau, không nên chọc giận cô.
Nghĩ như vậy, bố Trình lấy một cái chìa khóa nhỏ ra : « Dao Dao, bố đã thay khóa phòng của con. Chìa khóa đây. »
Trình Dao Dao cầm chìa khóa vui vẻ chạy đi mở cửa : « Con còn đang định hỏi ai đổi khóa phòng con. »
Phòng ngủ hướng nam rộng rãi sáng sủa, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, ga giường mới có mùi xà phòng nhàn nhạt. Trình Dao Dao ngạc nhiên chạy vào phòng, cô mở tủ quần áo ra, bên trong có rất nhiều quần áo mới bố Trình mua cho cô.
Bố Trình mang vali của cô vào, ông cười nói : « Bố biết con muốn về ăn Tết nên đã dọn dẹp trước rồi. »
« Cảm ơn bố. » Trình Dao Dao cảm ơn thật lòng. Cô biết rất ít người ở thế giới này, cũng có rất ít người yêu thương cô vô điều kiện, ai đối với cô cô đều trân trọng.
Trình Dao Dao mở vali ra, cô mang về rất ít đồ, cô thuần thục sắp xếp quần áo, Trình Dao Dao chăm chú làm việc khác hẳn Trình Dao Dao mềm yếu lúc trước, bố Trình đau lòng một trận.
Ông lấy một cái sổ tiết kiệm đưa cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nhìn, đây là sổ tiết kiệm mới tinh, bên trên có hai khoản, một khoản là 1000 đồng, một khoản là 50 đồng : « Đây là tải khoản của con, về sau mỗi tháng bố sẽ gửi 50 đồng vào tài khoản cho con. »
Số tiền này không coi là nhiều đối với Trình Dao Dao, nhưng cũng không ít. Gần mục tiêu 10 nghìn đồng thêm một bước rồi ! Trình Dao Dao vui mừng nghĩ, cô vừa nói « Cảm ơn bố » vừa cất sổ tiết kiệm vào trong cái ví nhỏ.
Bố Trình mỉm cười nhìn hành động của con gái, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Bỗng nhiên ông thở dài : « Con gái, bố có việc muốn nói với con. »
Trình Dao Dao nhướn cao lông mày. Lúc trước mỗi khi bố Trình dùng giọng điệu này nói chuyện với nguyên chủ, nhất định là chuyện giữa cô và mẹ kế, ông muốn cô không gây chuyện với mẹ kế và Trình Nặc Nặc.
Cô nghe bố Trình nói : « Bố biết trước kia có một số việc oan uổng con. Nhưng dì Ngụy làm người… »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-526.html.]
Trình Dao Dao kinh ngạc, cuối cùng người đàn ông này cũng thấy rõ rồi ?
Kết quả bố Trình xoay chuyển : «Nhưng lúc bố bị ngã nằm trên giường không di chuyển được, dì Ngụy hết lòng chăm chóc bố. Qua một tháng, cả người gầy hốc hác. Bố rất cảm động. »
« … » Trình Dao Dao chống cằm. Cô không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
Bố Trình nói tiếp : «Đồng nghiệp ở đơn vị và hàng xóm đều nhìn thấy. Dựa vào việc này, con nên tôn trọng cô ấy một chút. Hiểu không ? »
Trình Dao Dao nhìn đầu gối bố Trình : « Bố, chân của bố còn đau không ? »
Ánh mắt bố Trình lập tức mềm mại, ông nói : «Không đau nữa. Con gái, con… »
Trình Dao Dao hừ một tiếng : « Bố yên tâm đi, chỉ cần bà ta không trêu chọc con, con sẽ không động đến bà ta. »
Lúc này bố Trình mới yên lòng, ông vui vẻ nói : «Cũng không biết lúc nào dì Ngụy của con về. Bố đi mua một ít đồ ăn, giữa trưa nấu mấy món con thích ăn ! »
Trình Dao Dao nói : « Bố, chân bố còn chưa khỏi mà. »
Bố Trình cười nói : « Không sao ! Bố gặp được con thì cái gì cũng tốt hết ! »
Bố Trình về phòng thay áo khoác.
Trình Dao Dao đi xung quanh nhà giống như mèo con chiếm địa bàn, cô quan sát bốn phía, lửa giận trong lòng bốc lên. Một căn nhà đẹp đẽ bị chà đạp không còn hình dạng gì, các loại đồ vật, cốc chén bằng sứ đều biến thành ly thủy tinh lỗi thời. Bên dưới bàn trà nhét đầy vỏ lon, báo chí cũ, giấy lộn, vỏ hoa quả…
Quan trọng nhất là những đồ vật đắt tiền trong trí nhớ đều biến mất. Trình Dao Dao nhìn tủ giày, chỉ có hai đôi giày da của đàn ông, một đôi mới 7,8 phần, một đôi cũ sắp bung cả đế. Tủ quần áo của bố Trình ở trong phòng ngủ, cô không tiện xem, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không còn nổi mấy món đồ tốt.
Chờ bố Trình đi ra, cô nhìn áo khoác cũ trên người ông thì sự tức giận bộc phát đến mức cao nhất.