Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 514
Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:14:29
Lượt xem: 121
Tạ Tam vẫn không nhận ra sự thật: Người có thể làm Cường Cường giẫm đạp mạnh mẽ như vậy chỉ có một mình hắn mà thôi.
Tạ Phi đau lòng anh trai cô thúc giục bà Tạ ăn cơm. Đến cùng vẫn là cháu trai yêu dấu, hắn vất vả đi một đoạn đường dài trở về, bà Tạ nhanh chóng dọn cơm.
Thịt gà kho tàu, bí đỏ hầm, đậu bắp xào, rau xanh xào đậu cô ve và bánh bao chay nóng hổi. Tạ Tam vừa ăn màn thầu vừa gắp thịt gà ăn. Bà Tạ và Tạ Phi cực kỳ thích bình dầu cua kia, bà múc một muôi ra để Tạ Phi ăn với màn thầu, sau đó cất kỹ chỗ còn lại đi.
“Ngày mai bảo anh trai cháu đi đổi mấy cân bột mì, bánh bao ăn kèm với dầu cua ăn ngon lắm! Chỉ có Dao Dao mới nghĩ ra được đồ ăn ngon như vậy.”
Nghe thấy tên Trình Dao Dao, Tạ Tam dừng đũa, bà Tạ nói lại một lần nữa hắn mới đáp: “Vâng. Trong nhà không còn ạ? Ngày mai cháu đến kho lương thực đổi một ít mang về.”
Tạ Phi nháy mắt với Tạ Tam: “Anh, xưởng may thông báo ngày mai em phải đến nộp tài liệu kiểm tra chính trị.”
Tạ Tam nói: “Đừng lo. Ngày mai em đi với anh vào huyện.”
Tạ Phi kích động mắt tỏa sáng, cô lén nhìn bà Tạ. Bà Tạ gắp thịt gà vào bát Tạ Tam nói: “Không phải tài liệu của Tạ Phi đã nộp rồi sao? Xảy ra vấn đề gì à?”
Tạ Phi lập tức luống cuống, Tạ Tam chậm rãi ăn thịt, nói: “Có một số chỗ không rõ cần em ấy đến xem. Không sao đâu ạ.”
Bà Tạ vẫn không yên lòng. Thành phần Tạ gia cao như vậy, tuy nói gần đây có nhiều người được sửa lại án xử sai nhưng ánh mắt kỳ thị và xa lánh của xã hội vẫn rất nghiêm trọng. Xưởng may là bát vàng quý giá, Tiểu Phi nhà bà có thể vào đấy làm sao?
Tạ Tam nghiêm túc nói: “Bà yên tâm đi ạ.”
Bà Tạ nhìn cháu trai nhà mình càng ngày càng chín chắn, cuối cùng bà gật nhẹ đầu: “Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-514.html.]
Tạ Phi vội vàng dọn bát đũa, sau đó chạy tới xem đồ Tạ Tam mang về. Tạ Tam là anh trai tốt, lúc trước ra ngoài làm công cũng không quên mua kẹo mạch nha hoặc đồ chơi nhỏ cho em gái mình. Bây giờ có tiền, đồ vật càng nhiều thêm.
Phấn trứng vịt đựng trong hộp sứ, dầu bôi tóc mùi hoa quế, kẹo đường Thái Chi Trai, bánh ngọt Đạo Hương Thôn, vải lụa mềm mại bóng loáng, áo lông dê màu sắc sáng rỡ, váy liền kiểu dáng mới nhất…
Tạ Phi cầm váy liền xem một vòng rồi hét ầm lên.
Thân ảnh mèo mập lập tức chạy vèo vèo về phía hướng này, Cường Cường kêu meo meo, không nói gì cào Tạ Tam một phát.
Tạ Tam: “…”
Bà Tạ cũng chạy từ phòng bếp ra hỏi: “Làm sao thế?”
Tạ Phi vui mừng cho bà Tạ xem cái váy mới của mình: “Bà nội, bà nhìn này! Đây là váy mới của cháu, cháu có váy mới rồi!”
“Trời ạ! Dọa c.h.ế.t bà rồi, cháu học được kiểu hét ầm lên của Dao Dao rồi đấy.” Bà Tạ nheo mắt ngắm nghía cái váy này: “Rất đẹp! Chất liệu cũng tốt. Không phải Chiêu ca nhi chọn đúng không?”
Tạ Phi lanh lợi nói: “Nhất định là chị Dao Dao chọn, chị biết cách ăn mặc nhất!”
Tạ Tam lấy mấy khối vải và len sợi trong túi đưa cho hai người: “Dao Dao mua cho bà nội và em.”
Con gái luôn yêu thích những thứ này. Bà Tạ lau tay trên tạp dề: “Còn có của bà sao? Len sợi này rất đẹp, màu sắc thanh lịch!”
Tạ Phi cầm khối vải màu đỏ mận in hoa văn ướm vào người bà Tạ, cô cười nói: “Cái này có thể làm áo bông mặc ngày Tết!”