Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 498: Hạt dưa vàng
Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:09:10
Lượt xem: 99
Dưới ánh nắng, Trình Dao Dao đi giày cao gót đến gần, sườn xám nhẹ nhàng lay động, giống như đi ra từ giấc mộng xưa cũ. Hôm nay cô mặc đồ rực rỡ, tóc mái ngang trán uốn cong, môi anh đào đỏ tươi, chỉ có lông mày nhăn nhó tức giận.
Bộ dáng tối qua cô nằm sấp trong n.g.ự.c hắn khóc nói không muốn xa rời ngoan hơn nhiều.
Trình Dao Dao đứng cách Tạ Tam hai mét, khoanh tay nhìn hắn.
Mắt Tạ Tam chứa ý cười: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao nắm chặt áo khoác mới có dũng khí nói: “Làm sao?”
Tạ Tam ngạc nhiên gọi: “Em Dao Dao, đến đây.”
Trình Dao Dao cảnh giác vuốt tóc lộ ra đôi tai đỏ bừng, cô mạnh miệng: “Anh gọi đến thì em phải đến sao? Anh coi em là Cường Cường à? Anh đừng mơ mà ra lệnh cho em! Chúng ta… Chúng ta chia tay rồi!”
Cô không nhìn thấy biểu hiện của Tạ Tam nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt giống như muốn in hai cái dấu trên mặt cô vậy.
Lòng bàn tay Trình Dao Dao đổ mồ hôi vẫn không chịu cúi đầu. Đêm qua trở về cô nghĩ cả đêm, bây giờ Tạ Tam càng ngày càng quá đáng, rõ ràng hắn cũng không muốn chia tay, vì sao còn ép cô thành bộ dạng này, vừa cưỡng ép vừa đùa giỡn cô!
Cả người cô căng cứng một lúc lâu cũng không thấy Tạ Tam đáp lại.
Giọng nói của Tạ Tam bình tĩnh, nghe kỹ còn có một chút cưng chiều: “Anh đi chuyến xe lửa tối nay.”
Lòng Trình Dao Dao mềm nhũn, cô mạnh miệng nói: “Liên quan gì đến em! Chúng ta chia tay rồi!”
Vừa nói đến hai chứ “Chia tay”, Trình Dao Dao bĩu môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-498-hat-dua-vang.html.]
Bàn tay Tạ Tam để xuôi bên người nắm chặt, hắn nhịn xúc động muốn sờ mặt cô, nói: “Chia tay cũng không thể đi tạm biệt anh sao?”
Hắn nhàn nhạt nói tiếp: “Còn bĩu môi, người khác đang nhìn em đó.”
“!!!” Trình Dao Dao nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cổng chính.
Hai người một trước một sau đi đến chỗ tường rào bên cạnh cổng chính. Chỗ này yên tĩnh không có người, có thể ngăn cản ánh mắt hóng hớt của nhóm người. Nhưng lúc hai người ở một mình với nhau, không khí xẩu hổ lập tức nổi lên…
Dù sao hai người đã nói chia tay rồi…
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm mũi chân mình, hầm hừ nói: “Tối nay em còn phải quay phim, không đưa anh ra trạm xe lửa được. Anh sắp xếp đồ cẩn thận, mua ít đồ ăn trên xe.”
Trình Dao Dao dặn dò làm khóe môi Tạ Tam cong lên, bầu không khí thả lỏng dần: “Anh biết rồi.”
Tạ Tam lấy một thứ trong túi ra, nói: “Đưa tay ra.”
“Anh muốn làm gì?” Trình Dao Dao lập tức giấu hai tay ra sau lưng. Lúc hai người còn ôn tập, Trình Dao Dao thường bị đánh vào tay, cô đã tạo thành phản xạ có điều kiện.
Tạ Tam yên lặng nhìn cô, mở bàn tay mình ra, một thỏi vàng nhỏ lấp lánh.
“Hạt dưa vàng!” Lông mày Trình Dao Dao dựng ngược lên: “Anh lấy ở đâu ra? Anh vẫn buôn bán vàng sao?”
“Không phải.” Tạ Tam đưa cho cô: “Vàng thỏi quá nổi bật, cho em cái này.”
Trình Dao Dao giậm chân nói: “Anh còn nói không phải, hạt dưa vàng này ở đâu ra?”
Tạ Tam nhíu mày. Hôm nay Tạ Tam đến tìm Đổng Đại Quân, Hoàng Lục bị đánh chỉ còn nửa cái mạng. Một túi vàng thỏi, đây là tất cả gia sản của Đổng Đại Quân, vậy mà Hoàng Lục làm mất rồi! Đổng Đại Quân quyết tâm muốn mạng của Hoàng Lục.