Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 479
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:03:48
Lượt xem: 114
Có người kinh ngạc nói: “Không phải người yêu của Trình Dao Dao là đồ nhà quê sao?”
“Xuỵt! Cô muốn c.h.ế.t à, để Trình Dao Dao nghe thấy ba chữ này, cô sẽ gặp phiền toái đấy!”
Có cô gái chưa từ bỏ ý định nhìn trộm Tạ Tam: “Nhìn anh ấy không giống đồ nhà quê gì cả.”
Vừa nói dứt lời, gương mặt lạnh lùng của Tạ Tam bỗng dưng mềm mại, đi lên đón: “Dao Dao.”
Đám người nhìn theo ánh mắt hắn, họ muốn biết ai có thể làm hắn lộ ra vẻ mặt như thế.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trong mắt. Trình Dao Dao mặc áo lông màu trắng, váy len màu xanh đậm, đi giày da nhỏ, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, cô chạy xuống từ trên cầu thang nhỏ, sợi tóc tung bay theo gió. Bên trong nắng sớm, cô như một viên ngọc trai sáng loáng.
Vẻ đẹp nghiền ép mọi thứ xung quanh mình, mọi người xung quanh trở nên mờ nhạt, ảm đạm.
Trình Dao Dao mỉm cười chạy đến trước mặt Tạ Tam ngửa đầu nhìn hắn: “Không ngờ em dậy sớm như vậy đúng không?”
Tạ Tam mỉm cười: “Ngoan, anh dẫn em đi ăn sáng.”
Mấy cô cái đứng xung quanh đều choáng váng. Đinh Linh hỏi: “Dao Dao, đây là…”
Trình Dao Dao hất cằm lên: “Anh ấy là người yêu của tôi! Tạ Tam!”
Tạ Tam gật đầu chào các cô, sau đó nói với Trình Dao Dao: “Anh đi chào đạo diễn đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-479.html.]
Trình Dao Dao gật đầu: “Vâng ạ.”
Tạ Tam vừa đi, mấy cô gái lập tức ồn ào vây quanh Trình Dao Dao hỏi han. Trình Dao Dao là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn làm phim, nhưng lại là người đầu tiên có người yêu!
Mấy cô gái đều có lòng hiếu kỳ với loại chuyện này, hơn nữa quanh năm đều đóng phim trong đoàn nên họ không kiêng kị gì với chuyện yêu đương. Đang nói náo nhiệt, Lưu Duyệt đi tới giội nước lạnh: “Đoàn làm phim cấm yêu đương! Người ta là nữ chính nên có đặc quyền, các cô muốn bị đuổi sao?”
Lời nói này làm mọi người mất hứng, không ai phản ứng cô, từng người quay đầu bỏ đi.
Lần đầu tiên Lưu Duyệt bị mọi người xa lánh, cô tức giận đến mức tay chân run rẩy. Trình Dao Dao thì sao, đi cửa sau mới đoạt được vai nữ chính. Bây giờ còn yêu đồ nhà quê, không có điểm nào bằng cô cả! Dựa vào đâu mà cô ta vênh váo, đắc ý chứ!
Bên cạnh đường lớn ngoài vùng ngoại ô trồng rất nhiều cây hoa quế, nụ hoa quế to bằng hạt gạo núp trong lá cây, mặc dù không thơm như đầu thu nhưng cũng thoang thoảng, thoải mái. Xe đạp lao xuống sườn dốc, Trình Dao Dao kêu to: “Nhanh nữa!”
Tạ Tam buông tay lái, gió thổi tóc và váy Trình Dao Dao bay lên, cô ôm chặt eo Tạ Tam, thoải mái cười ra tiếng.
Ba vạn sáu nghìn này trôi qua dễ dàng, đời người chỉ muốn ở Tô Châu.
Tô Châu năm 1970 không khác 100 năm trước nhiều lắm. Ngói đen tường trắng đứng lẳng lặng dọc theo hai bên bờ sông, sáng sớm có mấy người phụ nữ giặt quần áo, nấu cơm cạnh bờ sông. Thuyền nhỏ chở tôm, cua và củ ấu chậm rãi trôi dọc theo dòng sông.
Quán ăn sáng bên đường bốc hơi nóng, bánh nướng vị ngọt và mặn, bánh quẩy, sữa đậu lành, món nào cũng kích thích mọi người muốn ăn. Người dân ở xung quanh mặc đồ ngủ, bê bát đứng xếp hàng từ sớm.
Tiếng chuông xe đạp vang lên, váy của cô gái ngồi phía sau bay phấp phới. Mắt mọi người sáng lên, tán thưởng: “Xinh quá!”
Đâu chỉ xinh thôi. Da Trình Dao Dao trắng, môi đỏ, cô đứng cạnh quán ăn sáng, cháo đường của quán này có rất nhiều đậu đỏ.
Các quán ăn được bày ngay bên đường lát đá xanh, cửa quán mở to, trong đó có một sạp hàng nhỏ bốc hơi nóng, mấy người khách đang đứng vây quanh. Mọi người mua cháo đường nóng hổi đứng bên cạnh sạp hàng, hơi nóng lượn quanh giống như sương mù trên núi.