Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 474
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:02:02
Lượt xem: 76
Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ ra: “Quên không hỏi anh, sao đột nhiên anh lại đến Tô Châu? Gần đây bà nội, Tạ Phi và Cường Cường thế nào?”
“Mọi người rất tốt.” Tạ Tam cõng Trình Dao Dao đi chầm chậm trong phòng bếp, nói: “Sang năm mới Tiểu Phi sẽ đến xưởng may. Bà nội đan một cái áo len cho em, ngày mai anh đưa cho em. Cường Cường lại mập rồi.”
Trình Dao Dao dựa vào tấm lưng rộng lớn lâu rồi không thấy, cô cọ vào gáy Tạ Tam, dần dần buồn ngủ: “Vậy còn anh?”
Không đợi Tạ Tam trả lời, hô hấp của Trình Dao Dao đều đều, cô ngủ thiếp đi.
Tạ Tam dừng lại, nói nhỏ: “Anh rất nhớ em.”
Buổi chiều đoàn làm phim quay thêm mấy cảnh ở núi giả. Trình Dao Dao mặc áo xanh váy đen, đi giày da nhỏ, cách ăn mặc giống học sinh. Cô bước ra từ phía sau núi giả, trong tay ôm một bó hoa quế tươi mới.
Lúc này là đầu mùa đông, hoa quế thưa thớt. Đoàn làm phim tốn rất nhiều sức mới tìm được một bó hoa như vậy, mùi hoa thơm nức mũi. Trình Dao Dao ôm hoa quế, bước chân nhẹ nhàng đi về phía máy quay.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tạ Tam.
Tạ Tam đang đứng bên cạnh đạo diễn, im lặng nhìn cô. Trước mặt bao nhiêu người, lúc Trình Dao Dao đi qua núi giả hơi chột dạ, cô chỉ cảm thấy ánh mắt Tạ Tam có ý khác.
Cô vừa thất thần thì dưới chân trơn trượt, hoa quế trong tay bay ra ngoài rơi lả tả trên đất.
“Dao Dao!” Đám người kêu lên, Tạ Tam nhanh chóng chạy tới đỡ Trình Dao Dao.
Đạo diễn Vinh lớn tiếng nói: “Dao Dao! Cảnh quay đơn giản như thế cũng sai sót! Cô có thể tập trung lại không?”
Trình Dao Dao sợ hãi nhìn hoa quế rơi trên mặt đất, những bông hoa quế quý giá rơi tán loạn trên đất, cánh hoa rụng hết sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-474.html.]
Tạ Tam nhíu mày, dịu dàng hỏi: “Có bị trật chân không?”
“Không… Không có.” Trình Dao Dao lắc đầu, vô cùng uể oải.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tam đến xem cô quay phim, hôm nay phải mặc quần áo xấu không nói, còn bị mất mặt.
Tạ Tam nhặt hoa quế đưa cho Mạnh Thư, Mạnh Thư sửa lại bó hoa, an ủi: “Không sao, vẫn dùng được! Cô cẩn thận, đừng để ngã nữa!”
Tạ Tam nhíu mày: “Đừng để ngã nữa?”
“Ừm. Dao Dao trượt chân nhiều lần rồi.” Mạnh Thư sửa lại hoa quế đưa cho Dao Dao.
Tạ Tam còn muốn hỏi, đạo diễn Vinh hô: “Tạ Tam, cậu qua đây!”
Tạ Tam nói với Trình Dao Dao: “Cẩn thận.”
Phó đạo diễn tiếp tục quay. Đạo diễn Vinh dẫn Tạ Tam đến cạnh gốc cây ngân hạnh, đưa điếu thuốc cho Tạ Tam.
Tạ Tam từ chối: “Dao Dao không thích mùi khói thuốc.”
“À.” Đạo diễn Vinh lắc đầu, miệng ngậm thuốc lá, đốt lửa.
Tạ Tam nhìn về phía núi giả. Từ góc độ này, hắn có thể thấy Trình Dao Dao, nhưng Trình Dao Dao không thấy hắn. Trình Dao Dao ôm hoa quế, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ chạy ra từ phía sau núi giả. Mái tóc đen nhánh của cô được tết thành hai b.í.m tóc nhỏ xinh, cô mặc áo xanh váy đen, là cách ăn mặc của học sinh, đơn thuần làm người không rời nổi mắt.
Chỉ cần cô trượt nhẹ, Tạ Tam lập tức muốn chạy đến nhưng bị đạo diễn Vinh cản lại: “Dao Dao đi đường luôn như vậy, không sao đâu.”
Tạ Tam nhíu mày.