Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:14:56
Lượt xem: 297
Tạ Ba ở trước mặt bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Tôi vừa mới làm mẫu, cô nhìn rõ chưa?”
“…” Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao trái phải né tránh, đáp án hết sức rõ ràng. Cô còn giảo biện: “Tôi…tôi nhìn rồi, nhưng do tốc độ của anh quá nhanh, tôi không thấy rõ ràng!”
Đuôi lông mày sắc bén của Tạ Ba khẽ nâng lên. Lông mày hắn hẹp dài, hốc mắt lõm, lúc nhìn người có vẻ rất hung hãn. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, không nói lời nào.
Ánh mắt Tạ Ba phảng phất có thể nhìn thấu ý nghĩ sâu trong nội tâm, Trình Dao Dao cúi đầu, xấu hổ nói: “Tôi không thấy rõ ràng… Tôi chỉ chú ý nhìn anh.”
“…” Trên mặt Tạ Ba chớp mắt trống rỗng, sau đó ầm vang nóng bỏng.
Trình Dao Dao sợ hãi nói: “Anh dậy tôi một lần nữa đi. Tôi cam đoạn lần này không nhìn trộm anh, tôi sẽ chăm chú học.”
Từ đầu đến chân Tạ Ba đổ mồ hôi như mưa, bùn khô trên mặt đất được làm mới, hiện ra bùn đất tươi mới bên trong, miếng đất kết thành khối phải ép nhỏ, bảo đảm đất đai tinh tế tỉ mỉ, đậu nành mới có thể ra mầm.
Trình Dao Dao nhắm mắt theo đuôi đi theo Tạ Ba, trốn trong bóng râm của Tạ Ba, phụ trách dùng chân ép nhỏ miếng đất.
Tạ Ba ngẫu nhiên hỏi một câu: “Học được chưa?”
Trình Dao Dao đáp giòn tan: “Không có!”
Tạ Ba liền dùng con ngươi đen nhánh liếc nhìn cô, lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trình Dao Dao am hiểu nhất chính là ỷ sủng mà kiêu, cô mơ hồ cảm thấy Tạ Ba không tức giận, lấy lòng dùng lá cây quạt gió cho hắn, tiếp tục trốn ở bóng mát sau lưng hắn.
Đợi cô rốt cục nói mình học xong, một đầu rãnh đã lật hết.
Tạ Ba lau mồ hôi, xẻng sắt cắm vào trong bùn, lấy một nắm đậu từ trong giỏ ra. Những loại đậu này đã sớm ngâm chọn lựa qua, từng hạt chắc nịch đầy đặn.
“Hiện tại dậy cô gieo hạt.”
Đó là công việc nhẹ nhõm. Trình Dao Dao vội vàng gật đầu: “Việc này tôi biết! Tôi trước kia từng giúp ông ngoại trồng hoa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-47.html.]
Tạ Ba đem một nắm hạt đậu đưa qua, Trình Dao Dao vội vàng vươn tay tiếp.
Đôi tay trắng non mịn của Trình Dao Dao không nhiễm trần thế. Tạ Ba chớp mắt, thu tay lại: “Tự cô đi gieo hạt đậu đi.”
Trình Dao Dao cong miệng đi, nắm một hạt đậu nhìn Tạ Ba: “Được rồi chứ?”
Tạ Ba đi đến bên bờ ruộng, tay lớn vung một cái, mấy hạt đậu đều đều rơi xuống, chân bôi qua đống đất, đem hạt đậu chôn xuống: “Cứ như vậy, cách mỗi bước liền vung một lần, mỗi lần 4,5 hạt.”
Trình Dao Dao hỏi: “Một bước là bao xa?”
“…” Tạ Ba cúi đầu nhìn chân Trình Dao Dao, rất nhỏ, cùng mình một bước hoàn toàn không giống. Hắn nhắm mắt lại, kiên nhẫn chịu đựng khảo nghiệm trước nay chưa từng có: “Cô dùng chân ước lượng, hai bước vung một lần.”
“Ừm!” Trình Dao Dao nghiêm túc dùng chân đo hai bước, đếm ra 4 hạt đậu, cẩn thận vẩy trên mặt đất, lại dùng chân nhẹ nhàng san bằng đống đất, đem hạt đậu chôn xuống: “Như này đúng không?”
“Đúng.” Tạ Ba rốt cục nhẹ nhàng gật đầu với cô: “Tiếp tục.”
Trình Dao Dao nghe vậy nâng lên sức mạnh, đã thấy Tạ Ba chuyển người đi về chỗ cây ngô, ngồi xuống tựa vào đống lá khô nghỉ ngơi.
“Uy, anh làm gì vậy chứ!”
Chân Tạ Ba giãn dài ra, khép mắt lại: “Đến phiên cô làm việc, tôi nghỉ ngơi.”
Trình Dao Dao kìm nén bực bội: “…Làm thì làm!”
Gieo hạt kỳ thật cũng là công việc vất vả, mệt nhọc phiền toái nhỏ nhặt.
Mỹ nhân da trắng hơn tuyết ở bên trong ruộng bước loạng choạng đi tới, cúi đầu chăm chú dùng chân đo đạc khoảng cách, bên trong miệng còn đếm 1,2,3,4 hạt đậu, giống như việc tính toán đơn giản như này đều có thể tính sai.
Trình Dao Dao giống con mèo thuần chủng cao quý chạy mất, mặt mày đầy bụi đất ở trong đất hoang giả vờ ngớ ngẩn, làm cho người ta ảo giác cô bị ủy khuất.
Trọn vẹn hơn nửa giờ, Trình Dao Dao mới chậm rãi di chuyển đến giữa ruộng, thế mà còn một nửa nữa.
Mặt trời chiếu lên khoảng trống, Trình Dao Dao phơi bày làn da bên ngoài bị phơi nóng bỏng đầu, tóc mái ngang trán cũng bị mồ hôi thẩm ướt dính trên hai má, không cần biết nhất định rất ngu ngốc.