Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 464

Cập nhật lúc: 2024-09-02 00:37:51
Lượt xem: 69

Hơi thở của Tạ Tam bỗng nhiên mạnh mẽ, thấy gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, Trình Dao Dao vội vàng nói: “Mượn góc quay! Chỉ có một cái máy quay mà thôi, anh ta sẽ không chạm vào em!”

Tạ Tam không hiểu gì về việc quay phim, nhưng thấy Trình Dao Dao đang giấu đầu hở đuôi, hắn nói: “Anh muốn xem mọi người quay phim thế nào.”

“Không… Không cần đi.” Mặt Trình Dao Dao đau khổ.

Tạ Tam nhìn cô, Trình Dao Dao lập tức sợ, ngoan ngoãn nắm tay hắn đi đến căn phòng phía Tây, cô thì thầm an ủi bản thân: “Dù sao sớm muộn gì anh cũng thấy… Anh tới chào hỏi với nhóm đạo diễn Vinh đi.”

Khóe môi Tạ Tam cong lên.

Hai người vừa mới đi tới cửa đã đụng phải phó đạo diễn đang lao ra ngoài, một tay Tạ Tam bảo hộ Trình Dao Dao trong ngực, phó đạo diễn không được may mắn như vậy, ngã ngửa về phía sau ngưỡng cửa: “Ôi!”

Trình Dao Dao nói: “Phó đạo diễn, ông không làm sao chứ?”

Phó đạo diễn trợn trừng mắt, tức giận nói: “Sao lại vội vàng như vậy, cô…”

Mắt phó đạo diễn nhìn sang người Tạ Tam, bỗng nhiên ánh mắt ông phát sáng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Đây là ai vậy?”

Lưng Trình Dao Dao thẳng lên, đắc ý nói: “Đây là người yêu của tôi, Tạ Tam, anh ấy đến thăm tôi!”

“Người yêu của cô có dáng người rất tốt, từng luyện tập qua rồi?” Mắt phó đạo diễn phát ra ánh sáng, xoay người lập tức đứng dậy xoa bóp cánh tay Tạ Tam.

Tạ Tam ngăn ông lại, còi báo động của Trình Dao Dao cũng kêu to: “Ông làm gì thế?”

Thấy ánh mắt phó đạo diễn nóng bỏng nhìn chằm chằm khắp người Tạ Tam, Trình Dao Dao vội vàng che trước người anh, cô trợn mắt nhìn phó đạo diễn, bình thường ông già này cũng không có loại đam mê này mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-464.html.]

“Cậu, cậu là người yêu của Dao Dao sao, cậu tên là Tạ Tam đúng không?” Phó đạo diễn không để ý tới Trình Dao Dao, ông cố nén hưng phấn nói với Tạ Tam: “Cậu đến đúng lúc lắm! Giúp một việc!”

Bên trong căn phòng phía Tây bừa bộn, đạo cụ lộn xộn khắp nơi, nhân viên công tác hò hét ầm ĩ. Đạo diễn đang tức giận đùng đùng: “Dáng người này sao mà quay được! Quân nhân mà trắng như gà, cái bộ dáng này thì quay ra được cái gì!”

Mạnh Duệ cởi trần bị giáo huấn mặt đỏ tới mang tai. Hắn rất cao, người thon gọn, nói một cách công bằng, bộ dáng của người này chuyên nghiệp hơn mấy tiểu thịt tươi bụng nhỏ ở đời sau nhiều. Nhưng đạo diễn Vinh yêu cầu nghiêm khắc, nam chính là sĩ quan xuất thân từ trong quân đội đã trải qua bao trận chiến b.o.m đạn, dáng người của Mạnh Duệ không phù hợp chút nào.

Đạo diễn Vinh vỗ bàn: “Cảnh này đặc biệt nổi bật! Quay thế nào đây hả?”

Thư ký trường quay đứng bên cạnh nói thầm: “Đánh phấn tối màu, sau đó quay viễn cảnh được không?”

(Viễn cảnh: Bối cảnh rộng, quay cảnh vật từ phía xa. Người chỉ là một chủ thể nhỏ không thấy rõ.)

“Quay viễn cảnh thì không nhìn thấy à?” Đạo diễn Vinh tức giận nói: “Nam chính quay viễn cảnh, vậy ai quay cảnh đặc tả? Để Dao Dao quay sao?”

( Đặc tả : Chi tiết người hoặc đồ vật. Quay cận cảnh từ nửa người đến trán, miêu tả chi tiết, rõ nét. Ví dụ :Mắt, mũi miệng, chiếc nhẫn trên ngón tay,…)

Phó đạo diễn cười nói: “Tìm được người thay thế rồi! Tìm được rồi!”

Sau lưng phó đạo diễn, Trình Dao Dao nắm tay một nam thanh niên lạnh lùng đi tới. Mắt mọi người sáng lên.

Đạo diễn cũng ngạc nhiên: “Tạ Tam?”

Tạ Tam chào đạo diễn Vinh, đạo diễn Vinh thay đổi sắc mặt, cực kỳ nhiệt tình đi tới chào hắn: “Tạ Tam! Cậu đến đúng lúc lắm!”

 

Loading...