Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 443
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:44:33
Lượt xem: 94
“Thật sao?” Trình Dao Dao nghe Tạ Tam cam đoan, lúc này mới yên lòng. Nhưng vận chuyển hàng bình thường có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nhiều tiền và phiếu như vật, chỉ sợ đây là toàn bộ số tiền Tạ Tam kiếm được.
Trình Dao Dao lấy ví nhỏ của mình ra, bên trong có hai xấp tiền và một chồng phiếu định mức dày bịch. Tiền bán mứt hoa quả và nấm tương cộng lại được gần 800 đồng, cô đều mang đi gửi ngân hàng, bây giờ còn hơn 200 đồng tiền mặt và một chồng phiếu định mức dày.
Trình Dao Dao đưa tài sản nhỏ của mình cho Tạ Tam nhìn: “Em có tiền.”
Tạ Tam nói: “Đó là tiền của em. Còn đây là tiền anh cho em, đi ra ngoài nên cầm tiền phòng thân.”
Trình Dao Dao lấy tiền mặt trong phong thư đưa cho Tạ Tam: “Em giữ lại phiếu. Anh đi làm cần tiền vốn, anh giữ lại tiền mặt đi. Hôm qua em còn kiếm được 200 đồng tiền cát-sê, anh quên rồi sao?”
Tạ Tam nhíu mày.
Trình Dao Dao biết tính tình bướng bỉnh của hắn, ngọt ngào nói: “Anh cầm số tiền này làm vốn, kiếm nhiều tiền hơn mua đồ tốt cho em.”
Tạ Tam lập tức nói: “Em muốn cái gì?”
“Em…” Trình Dao Dao gãi cằm, trong lúc nhất thời không nghĩ ra cái gì muốn mua, nói bừa: “Mua nhà đi.”
Tạ Tam dừng một chút, nói: “Tư nhân không được phép mua nhà.”
“Chờ họ bỏ chính sách thì mua.” Trình Dao Dao nghiêm túc nói: “Không có nhà em không kết hôn đâu.”
Cô thuận tiện nói, cất phiếu vào trong ví, không thấy mắt Tạ Tam sáng lên khi nghe hai chữ “Kết hôn”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-443.html.]
Tạ Tam không tiếp tục đưa tiền cho Trình Dao Dao nữa. Hắn sắp xếp đồ đạc trong vali gọn gàng rồi cài chốt khóa. Sau đó hắn buộc thêm dây thừng bên ngoài vali, đảm bảo không bị người cạy mở. Chứng minh thư và tiền mặt thì để trong túi bên người Trình Dao Dao.
Bà Tạ làm trứng gà nấu nước chè gọi Trình Dao Dao và Tạ Tam ra ăn: “Ăn trứng gà nấu nước chè, một đường bình an.”
Nước đường đỏ ngọt lịm thấm vào trứng gà, dùng thìa nhẹ nhàng cắt đôi, lòng đỏ trứng gà vàng chảy ra, mùi vị thơm ngon làm người ta muốn nuốt cả lưỡi. Bà Tạ nói, Trình Dao Dao muốn đi xa, bà sẽ giúp cô tích góp trứng gà.
Trình Dao Dao vui vẻ ăn hơn nửa quả trứng gà cũng thấy no rồi. Tắm rửa xong, Tạ Tam lau tóc cho cô, Trình Dao Dao gối đầu lên đùi Tạ Tam duỗi thẳng người.
Tạ Tam lau tóc thật kỹ, hắn nói đi ngủ mà chưa lau khô tóc sẽ bị đau đầu. Đến khi mái tóc mềm mại được lau khô, chỉ có đuôi tóc hơi ẩm, hắn mới cất khăn mặt đi: “Lau khô rồi.”
Trình Dao Dao “Vâng” một tiếng, theo thói quen bò lên người Tạ Tam nhưng lại bị ắn giữ lại: “Sao vậy?”
Trình Dao Dao ngửa đầu nhìn, giọng nói mềm nhũn: “Ôm ngủ.”
Trình Dao Dao đang buồn ngủ, nghe giọng nói Tạ Tam xa xa, mơ hồ: “Em Dao Dao mấy tuổi rồi còn muốn ôm ngủ.”
Trình Dao Dao mơ màng nói: “Nhưng vẫn luôn ngủ như này mà…”
Tạ Chim không nói gì.
Trình Dao Dao lại bò lên người hắn, bỗng nhiên Tạ Tam nói: “Cũng nên làm quen dần. Em đến đoàn làm phim vẫn muốn có người dỗ ngủ sao?”
Đầu óc Trình Dao Dao chậm chạp chuyển động, tiêu hóa lời Tạ Tam.