Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:44:12
Lượt xem: 72
Tạ Tam còn chưa mở miếng, Trình Dao Dao đã cầm lấy tay hắn. Vết thương mèo béo cắn chảy đầy máu. Trình Dao Dao tiện tay lấy một miếng vải trên bàn băng bó cho Tạ Tam, viền ren trắng như tuyết ngấm m.á.u đỏ tươi.
Trình Dao Dao tức giận giậm chân: “Cường Cường hư quá! Em phải đánh nó một trận mới được!”
Lòng Tạ Tam ngọt ngào, nói: “Không sao đâu.”
Trình Dao Dao còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên ngửi được mùi dương khí nồng đậm, cô lập tức hoảng hốt.
Mùi dương khí càng ngày càng nồng pha trộn với mùi rượu. Trình Dao Dao giống như gặp quỷ lùi lại mấy bước, dưới chân bị trượt suýt nữa ngã xuống. Tạ Tam vội vươn tay ra đỡ cô, Trình Dao Dao phản ứng mạnh mẽ: “Đừng chạm vào em!”
Trình Dao Dao đẩy tay Tạ Tam ra, bắp thịt trên người Tạ Tam đột nhiên căng cứng. Trình Dao Dao giật mình: “Làm… sao vậy?”
Tạ Tam không lên tiếng.
Trình Dao Dao không nhìn rõ, nhéo nhéo cổ tay Tạ Tam, cô chỉ nghe thấy tiếng Tạ Tam đau đớn hít một hơi: “Đừng nhéo.”
Tạ Tam đỡ Trình Dao Dao ngồi trên mép giường, sau đó cầm đèn dầu tới. Ngọn lửa dần dần ổn định lại chiếu sáng một khoảng. Trình Dao Dao giơ tay lên, trên lòng bàn tay trắng nõn cũng dính một ít m.á.u đỏ tươi: “…”
Trình Dao Dao sợ hãi lăn vào giữa giường, cô hoảng hốt nhìn Tạ Tam: “Anh, anh, anh… bỏ tay ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-441.html.]
Ngọn đèn chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô gái, mắt Trình Dao Dao ẩm ướt, bộ dáng bị dọa sợ. Tạ Tam im lặng không nói gì nhìn cổ tay, Cường Cường cắn hắn bị thương, sau đó Trình Dao Dao nhéo nhéo làm m.á.u chảy thêm thấm ướt mảnh vải ren trắng như tuyết, một mảng đỏ tươi.
Chờ chút! Mặt Tạ Tam thay đổi, còn chưa kịp giấu tay ra sau lưng thì nghe thấy giọng nói không thể tin của Trình Dao Dao: “Anh… Mảnh vải trên tay anh là…? Tạ Tam, đồ lưu manh!”
Trình Dao Dao lấy tấm thảm và gối đầu đập vào người Tạ Tam. Tai Tạ Tam đỏ bừng, may mà ánh đèn lờ mờ không nhìn rõ. Hắn không còn đường chối cãi, vội vàng giật mảnh vải trắng xuống: “Trả lại em.”
Mùi m.á.u tươi mang theo dương khí ập vào mặt, Trình Dao Dao mễm nhũn, vội vàng la lên: “Anh bỏ ra! Em không cần!”
Nhìn bộ dáng Trình Dao Dao tránh như rắn rết, hơi thở của Tạ Tam dừng một chút, cầm nội y nhỏ giữ chặt trong tay, lùi về sau mấy bước. Trình Dao Dao chỉ đạo nói: “Anh đi lấy nước rửa tay đi, lau sạch máu… Dùng cái này!”
Cô lấy một cái khăn tay nhỏ ném về phía Tạ Tam, khăn tay mang theo mùi hoa hồng nhàn nhạt.
Bên trên kệ để chậu rửa mặt và xà phòng, trong chậu có một nửa chậu nước. Tạ Tam cẩn thận rửa sạch vết m.á.u trên tay. Máu chảy vào trong nước tan ra, chậu nước mát lạnh thấm vào vết thương xoa dịu cảm giác đau nhói.
Tạ Tam băng bó lại vết thương không còn chảy máu. Ở một góc ánh đèn không chiếu tới, hắn do dự nhét mảnh vải ren trắng vào trong túi. Làm xong mọi thứ, hắn bình tĩnh đi về phía giường.
Trình Dao Dao không biết gì, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm cổ tay hắn: “Anh rửa sạch chưa?”
“Không chảy m.á.u nữa.” Tạ Tam nói: “Đừng sợ.”
Lúc này Trình Dao Dao mới bỏ tay bịt mũi ra, thở một hơi: “Sao Cường Cường cứ cắn anh vậy, nhất định là lúc mới nhặt về, anh không cho nó ăn no nên nó ghi hận anh rồi.”