Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 439: Cơm nếp nắm

Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:43:36
Lượt xem: 74

Ăn xong một thìa gạo nếp ngọt ngào, Trình Dao Dao uống một ngụm rượu, vị rượu nho và gạo nếp dính trên đầu lưỡi, gương mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao dần dần ửng đỏ, ý cười lan ra.

Tạ Tam rót tiếp một chén cho cô, Trình Dao Dao cầm lên uống cạn, đưa chén ra: “Thêm một chén nữa.”

Tạ Tam nói: “Em không thể uống thêm nữa.”

“Em mới uống hai chén mà!” Hôm nay Trình Dao Dao nhất định phải làm trái ý Tạ Tam, hầm hừ mách bà Tạ: “Bà nội, bà nhìn anh ấy đi.”

Bà Tạ vui vẻ khuyên giải: “Rót thêm một chén cho Dao Dao, một chén nữa thôi, không thể uống thêm.”

Tạ Phi lập tức cầm bình rượu rót cho cô. Trình Dao Dao cầm chén lên, đắc ý nhìn Tạ Tam đang nhíu mày, ánh mắt mềm mại có thể chảy ra nước. Tạ Tam nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ngón tay giật giật, rất muốn bóp mặt cô.

Trình Dao Dao uống xong chén thứ ba, gương mặt đỏ bừng, nói nhiều hơn, mặt mày hớn hở miêu tả phong cảnh Tô Châu cho bà Tạ và Tạ Phi nghe.

“Bánh ngọt Tô Châu rất ngon, Tri Vị Quan, Thái Chi Trai, cháu đến đấy sẽ mua đồ gửi về cho mọi người.”

(Tri Vị Quan: Đây là thương hiệu nổi tiếng đầu tiên của Trung Quốc và đứng trong mười thương hiệu phục vụ hàng đầu của bộ thương mại ởTrung Quốc.

Thái Chi Trai: là một cửa hàng kẹo lâu đời ở Trung Quốc, cửa hàng nằm ở thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô , với các chi nhánh ở Thượng Hải và những nơi khác. Được xây dựng vào cuối thế kỷ 19, nơi đây nổi tiếng với nhiều loại kẹo với hương vị độc đáo.)

Trình Dao Dao chống cằm, nhớ đến chuyến du lịch Tô Châu ở đời trước: “Mì Tô Châu cũng tuyệt, cháu đã từng ăn ở quán cơm tư nhân…”

Bà Tạ kinh ngạc nói: “Quán cơm tư nhân? Năm nay còn có quán cơm tư nhân ư? Họ không sợ bị bắt sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-439-com-nep-nam.html.]

“…” Hỏng rồi, nói lỡ miệng! Trình Dao Dao cắn môi: “Không…không phải…”

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của bà Tạ, Trình Dao Dao chột dạ nhìn sang bên cạnh.

Tạ Tam để chén rượu xuống: “Em Dao Dao say rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Em còn chưa nói xong đâu.” Trình Dao Dao không vui lườm Tạ Tam: “Tô Châu thú vị lắm.”

Bà Tạ dỗ cô: “Được được được, Tô Châu thú vị. Cũng muộn rồi, Dao Dao về nghỉ ngơi trước, sáng mai còn phải đến trạm xe lửa. Chiêu ca nhi, cháu đưa Dao Dao về phòng đi, đừng để ngã.”

Tạ Tam đi đến cạnh Trình Dao Dao đỡ cô dậy: “Có thể đứng dậy không?”

Trình Dao Dao đẩy tay hắn ra, tự mình đứng lên: “Em không say, tự em đứng dậy được.”

Ban đêm ở nông thôn rất tối, đường đi từ nhà bếp đến phòng Trình Dao Dao tối om. Trình Dao Dao hầm hừ đi trước, Tạ Tam cầm đèn dầu đi đằng sau soi đường sau cô, tránh cô vấp ngã lại khóc.

Trình Dao Dao không quay đầu đi thẳng vào phòng, đóng cửa phòng để Tạ Tam ở bên ngoài. Một bàn tay lớn kịp thời giữ cửa lại: “Em Dao Dao.”

Trình Dao Dao cố gắng đóng cửa, quyết không làm gãy tay Tạ Tam thì không thả. Cô hung hăng lườm hắn qua khe cửa, Tạ Tam không đi Tô Châu với mình, còn không cho mình nói mấy điều thú vị ở Tô Châu! Lòng dạ hẹp hòi!

“Anh làm gì vậy? Em phải đóng cửa, bỏ tay ra!”

Ánh đèn dầu chiếu sáng đôi mắt của cô, giống như mèo con không nghe lời. Tạ Tam nhìn thẳng vào mắt cô, đến khi Trình Dao Dao không được tự nhiên lùi lại, hắn mới nói: “Đèn của em.”

“…” Trình Dao Dao tức giận! Cô cầm đèn dầu, Tạ Tam nhân cơ hội mở cửa đi vào phòng.

Loading...