Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 434
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:40:04
Lượt xem: 188
Những quả bí đỏ này được tự tay Trình Dao Dao trồng, không biết do linh tuyền làm bí đỏ biến dị hay do chủng loại khác biệt, bí đỏ mọc ra có cái đầu rất nhỏ, nhưng mùi vị lại ngọt ngào thơm nức. Quả bí đỏ nào cũng có số hiệu riêng, bí đỏ số 6 đưa cho giám đốc xưởng nhà máy phân hóa học, bí đỏ số 12 bị Cường Cường đào hỏng, đưa cho dê mẹ và dê con, nhà mình ăn bí đỏ số 2,5 và 7, còn thừa lại 10 quả.
Trình Dao Dao buồn bã căn dặn Tạ Tam: “Nhất định đừng để Cường Cường đào hỏng, em còn muốn giữ bí đỏ số 1 lại để sang năm làm giống đấy.”
“Cũng đừng đào rễ cà chua, nó còn có thể ra thêm quả.”
“Em làm một bình cá khô, mỗi ngày Cường Cường chỉ được ăn hai con, ăn tiết kiệm một chút.”
“Em còn chưa thu bột củ sen nữa. Mau lấy bình ra để em cất đi.”
Trong lúc không để ý, xung quanh căn nhà đều lưu lại dấu vết của Trình Dao Dao.
Bột củ sen đã đọng lại thành bột, phơi khô xong mài nhỏ tiếp, dùng vải xô lọc thêm một lần, cuối cùng làm ra được bộ củ sen trắng mịn. Ba cân rưỡi củ sen làm được 2 lạng bộ củ sen, hôm đó làm được 5 cân bột củ sen, Trình Dao Dao cẩn thẩn đổ bột vào bình. Một ít bộ củ sen bị rơi ra đất, nhóm gà con chạy đến mổ như ong vỡ tổ.
Trình Dao Dao nhìn nhóm gà con màu vàng nhạt, đau lòng nói: “Em còn chưa kịp chăm sóc bọn nó, chờ em quay về bọn nó đã lớn mất rồi.”
Tạ Tam nói: “Đến lúc đó bắt thêm gà con mới về nuôi.”
“Vâng!” Lúc này Trình Dao Dao mới vui vẻ trở lại, nói với Tạ Tam: “Đạo diễn nói ở Tô Châu có rừng đào rất nổi tiếng, chúng ta có thể đi tham quan. Mì vằn thắn ở Tô Châu cũng nổi danh, còn có bánh ngọt và tơ lụa, có thể mang về cho Tiểu Phi.”
Tạ Tam nói: “Anh không đi.”
“Lâm viên Sư tử chơi vui nhất, có rất nhiều hang động, núi đá,…” Trình Dao Dao đang nói bỗng nhiên phản ứng kịp: “Anh nói gì cơ?”
Đột nhiên Trình Dao Dao ngước mắt nhìn Tạ Tam. Tạ Tam cầm bình gốm giúp Trình Dao Dao đựng bột củ sen, đôi mắt hẹp dài của hắn rũ xuống, nhìn không rõ biểu tình: “Em Dao Dao, lần này anh không đi.”
Trình Dao Dao đứng bật dậy, bình gốm cũng bị hất bay ra. Tạ Tam kịp thời đỡ được bình gốm, ngẩng đầu nhìn cô.
Trình Dao Dao xù lông lên, đôi mắt hoa đào vừa rồi còn sáng rạng rỡ bắt đầu đỏ lên, giống như mèo con bị giẫm phải đuôi: “Anh… Anh để em đi một mình sao?”
Tạ Tam thở dài, để bình gốm sang một bên, giải thích nói: “Không phải em đi một mình. Em đi cùng đoàn làm phim, rất an toàn.”
Trình Dao Dao lấy vé xe trong túi ra, lúc này mới phát hiện chỉ có một vé, Tạ Tam đã định sẵn rồi.
Tạ Tam nói tiếp: “Trên đường còn có thợ trang điểm đi cùng, em và cô ấy ở chung một chỗ, cô ấy sẽ chăm sóc em. Cuối năm có nhiều chuyện, anh không đi cùng em được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-434.html.]
Tạ Tam nói rất có lý, cuối năm Tạ Tam bề bộn nhiều việc, cô đi cùng đoàn làm phim, thực sự không cần Tạ Tam đưa mình đi. Nhưng Trình Dao Dao vẫn cảm thấy chua xót, cảm giác vui sướng được đóng phim giảm dần.
“Hừ!” Trình Dao Dao hừ một tiếng biểu đạt sự phẫn nộ của mình, xoay người chạy về phòng.
Bà Tạ và Tạ Phi vội vàng sắp xếp đồ nên cũng không phát hiện Trình Dao Dao đang giận dỗi. Đi xa nhà, còn là Tô Châu, đây là chuyện lớn, cả nhà vội vội vàng vàng.
Bà Tạ nhớ Tạ Tam nói mang nhiều đồ ăn, bà lấy một cái túi to để đồ ăn khô, nấm khô, mứt hoa quả, nấm tương, các loại đồ hộp nhập khẩu, không biết Trình Dao Dao phải đoàn phim bao lâu, bà còn cho thêm vào mười mấy cân gạo và mì, nếu ở đoàn phim ăn không no có thể nấu thêm cháo ở ký túc xá.
Tạ Phi nhắc nhở: “Vậy chị không có nồi thì làm sao bây giờ?”
Bà Tạ vỗ đùi: “Đúng! Cái nồi nhỏ của nhà mình đâu? Cầm ra đây!”
Tạ Tam vuốt thái dương, nói: “Những vật dụng này nặng, đến bên kia có thể mua sau ạ. Không bằng mang ít đặc sản có trọng lượng nhẹ ạ.”
Lúc này bà Tạ mới để nồi xuống: “Chiêu ca nhi nói đúng, Dao Dao ra ngoài sẽ có người giúp đỡ! Được rồi, bà phải bọc mấy đồ ăn và nấm phơi khô năm nay bọc lại, may mà năm nay đồ ăn nhiều, bà phơi nhiều lắm!”
Bận rộn đến xế chiều, bà Tạ sắp xếp xong hai bao đồ, lau mồ hôi nói: “Những thứ này chuẩn bị đủ cho người ở đoàn làm phim. Phần này là của đạo diễn, mấy người khác cũng đã chuẩn bị xong, để người ta giúp đỡ Trình Dao Dao.”
Tạ Tam ngồi xổm trên mặt đất, sửa chữa cặp da nhỏ của Trình Dao Dao, gia cố lại bốn góc, hắn nghe vậy thì nói: “Cháu không đi.”
“A?” Bà Tạ kinh ngạc: “Cháu không đưa Dao Dao đến Tô Châu sao?”
“Vâng.”
Bà Tạ rút khăn ra đập hắn một phát: “Thời điểm này còn giận dỗi cái gì?”
“Không phải giận dỗi.” Tạ Tam chăm chú làm công việc trong tay, nói: “Em Dao Dao đi cùng nhóm đạo diễn, sẽ không xảy ra chuyện.”
“Không phải…” Bà Tạ nhìn mặt cháu trai không thấy gì, nghi ngờ nói: “Chiêu ca nhi, cháu có ý định gì vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Dao Dao quay phim không có chuyện gì cả, bản chất của việc này chỉ là chất xúc tác tình cảm, mọi người yên tâm đi.