Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:39:47
Lượt xem: 86
Tiếng nói của Tạ Tam trầm thấp mê người, mặt Trình Dao Dao dán vào lòng bàn tay của hắn, yên tĩnh chìm vào mộng đẹp.
Thảm nhung vừa mềm vừa ấm áp, Trình Dao Dao giống như trở về chiếc giường lớn cao cấp của mình, thoải mái ngủ. Bà Tạ thương cô mấy ngày qua chụp ảnh vất vả, không gọi cô dậy, chờ Trình Dao Dao tự mình tỉnh lại đã trưa rồi.
Trình Dao Dao mặc đồ ngủ chạy ra: “Tạ Tam, Tạ Tam!”
Bà Tạ giật mình, vội bỏ công việc trên tay xuống hỏi: “Dao Dao, sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Trình Dao Dao nhìn xung quanh: “Bà nội, Tạ Tam đâu rồi ạ?”
“Chiêu ca nhi đi ra ngoài từ sớm rồi.” Bà Tạ nói: “Mau mặc áo ấm vào, hôm nay trời lạnh, cháu mặc thế này sẽ bị lạnh cóng mất.”
Trình Dao Dao gấp gáp giậm chân: “Sao Tạ Tam không cháu?!”
Trình Dao Dao nhìn đồng hồ trên tay, 12 giờ rồi, đạo diễn nhất định lên xe đi rồi.
“Có chuyện gì mà vội như vậy?” Bà Tạ kéo Trình Dao Dao lại: “Nhìn cháu gấp gáp chảy cả nước mắt rồi này, có phải Chiêu ca nhi chọc giận cháu không?”
Trình Dao Dao muốn tố cáo với bà Tạ, cửa cổng vang lên, Tạ Tam nhanh chân đi vào, cầm một tấm vé trong tay: “Em Dao Dao, nhân vật đó là của em.”
“Tạ Tam!” Trình Dao Dao hét lên, chạy vội tới: “Anh nói thế nào với đạo diễn vậy! Không phải hôm nay bọn họ đi rồi sao?”
Tạ Tam cởi áo khoác ra khoác lên người cô, nói: “Đạo diễn sửa lại thời gian, ngày mai chờ em cùng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-433.html.]
Trình Dao Dao vui vẻ đến mức giậm chân, cảm thấy Tạ Tam giống như người làm ảo thuật, không gì không làm được. Cô kiềm chế xúc động muốn nhảy vào n.g.ự.c Tạ Tam làm nũng, ánh mắt sùng bái nhìn hắn: “Anh thật tốt! Sao anh không dẫn em đi cùng?”
Tạ Tam kéo cô về phòng đi tất: “Để em ngủ thêm một lát.”
Bà Tạ cũng hiểu rõ vấn đề, ôm ngực: “Ôi, bà lớn tuổi rồi, đừng dọa bà như vậy.”
Trình Dao Dao đi đến cạnh bà Tạ, vung vẩy vé xe trước mặt bà, vui mừng nói: “Bà nội, cháu phải đi đóng phim rồi!”
Bà Tạ cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Vội như vậy? Ngày mai đi rồi, đồ đạc còn chưa kịp thu dọn đâu! Tiểu Phi, Tiểu Phi! Nhanh tới giúp bà thu dọn đồ!”
Trình Dao Dao phải đi đóng phim, mà lại đi Tô Châu xa xôi như vậy. Nghe nói Tô Châu là nơi nhiều hơi nước, mùa rất rất lạnh, không biết Trình Dao Dao có chịu nổi không. Bà Tạ dẫn Tạ Phi bận trước bận sau thu dọn đồ đạc, hận không thể sắp hết toàn bộ đồ cho Trình Dao Dao mang đi.
Trình Dao Dao mặc quần áo tử tế đi ra, nói: “Bà nội, bà đừng vội. Đoàn làm phim sẽ sắp xếp ký túc xá, thứ gì cũng có.”
“Đi ra bên ngoài, sao có thể đầy đủ đồ như ở nhà được.” Bà Tạ chưa từng đi ra xa nhà, bên trong tưởng tượng của bà, đi ra ngoài là một chuyện rất vất vả: “Năm đó bố Chiêu ca nhi đi nước ngoài, người hầu xách theo hai cái vali, mỗi năm còn phải gửi thêm mấy rương đồ.”
Lúc Trình Dao Dao thấy bà Tạ đóng gói chăn đệm, cô đành nhìn Tạ Tam cứu trợ: “Tạ Tam…”
Tạ Tam nói: “Bà nội, chỗ ở của em Dao Dao đều có đủ chăn đệm, không bằng chuẩn bị thêm ít đồ ăn, lương khô.”
“Cháu nói đúng!” Bà Tạ vỗ đùi, lại tháo chăn đệm ra, gọi Tạ Phi: “Tiểu Phi, lấy đậu phộng mới thu ra đi! Còn có bột khô, dưa muối!”
Tạ Phi bị bà Tạ chỉ huy xoay quanh, chạy tới chạy lui trong phòng.
Trình Dao Dao cũng không nhàn rỗi, cô lưu luyến tạm biệt nhóm bí đỏ — 10 quả bí đỏ được để chồng chất lên bệ cửa sổ ở phòng bếp, bí đỏ ngốc nghếch có hình dạng khác nhau rất đáng yêu.