Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 423
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:06:25
Lượt xem: 86
Tạ Tam vừa muốn mở miệng, đạo diễn Vinh gọi Trình Dao Dao: “Dao Dao, cô có yêu cầu gì về trang phục không?”
Trình Dao Dao nghe vậy chạy tới: “Tôi muốn tự chọn.”
“Không thành vấn đề!” Đạo diễn Vinh cười nói: “Dao Dao, biểu hiện hôm nay của cô rất tự nhiên, cứ duy trì như vậy. Còn có mấy chỗ…”
Đạo diễn Vinh ôn hòa kiên nhẫn nói mấy vấn đề trong quá trình chụp ảnh hôm nay. Ông là đạo diễn nổi tiếng, nói chuyện có nội dung, Trình Dao Dao cũng dần dần nghiêm túc. Thợ chụp ảnh và mấy người khác cũng tham dự thảo luận, bầu không khí vô cùng chuyên nghiệp.
Tạ Tam đứng một bên, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Trình Dao Dao. Trên mặt Trình Dao Dao bớt đi mấy phần ngây thơ hồn nhiên, tăng thêm ánh sáng làm người khác không dời nổi mắt.
Quyết định xong hết mọi việc, đoàn người mới ra về. Lâm Đại Phú còn chạy tới mời bọn họ đến nhà ăn công xã ăn cơm, nhưng bị đạo diễn Vinh từ chối.
Nhìn xe nhà văn hóa rời đi, Lâm Đại Phú tò mò hỏi Tạ Tam: “Nhóm lãnh đạo này đến tìm thanh niên trí thức Trình làm gì vậy?”
Tạ Tam im lặng, Trình Dao Dao nói: “Bọn họ muốn tìm một trấn cổ để lấy bối cảnh nên đến thôn chúng ta nhìn xem.”
“Là chuyện này à!” Lâm Đại Phú xoa tay kích động nói: “Thôn chúng ta cũng có cầu Mưa và mấy tòa nhà cũ, không biết được chọn không? Nếu được chọn có được phụ cấp gì không?”
Trình Dao Dao nói: “Không có phụ cấp.”
Vừa nghe không có phụ cấp, hứng thú của Lâm Đại Phú giảm một nửa, nhưng vẫn nói: “Đây cũng là chuyện tăng thể diện! Nếu được xuất hiện trong phim thì thôn ta sẽ nở mày nở mặt.”
Ở niên đại này, điện ảnh là chuyện rất xa xôi và thần bí đối với nông dân. Đạo diễn lớn muốn đến thôn của họ lấy cảnh quay, đây là việc tốt nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Trình Dao Dao nói: “Đúng vậy. Nhưng chuyện này phải giữ bí mật, nếu để thôn khác biết sẽ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-423.html.]
Lâm Đại Phú nghiêm túc nói: “Bác hiểu, bác hiểu!”
Trình Dao Dao lén cười, đối diện với ánh mắt của Tạ Tam, hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”
Tạ Tam dời mắt, đi trước nói: “Nói dối không chớp mắt.”
Trình Dao Dao đuổi theo Tạ Tam, thẳng thắn nói: “Nếu em không nói như vậy, ông ấy nhất định sẽ đi nói khắp nơi. Đến lúc đó cả thôn đến xem, vừa nghĩ đã thấy phiền.”
Bởi vì lúc chụp xong cũng đã muộn, bà Tạ chỉ nấu cháo rồi làm hai món rau trộn, mọi người ngồi ăn cơm. Hôm nay khẩu vị của Trình Dao Dao rất tốt, bê bát cháo ăn ngon lành.
Bầu không khí trên bàn cũng náo nhiệt. Tạ Phi nói liên tục, kích động thảo luận buổi chụp hình hôm nay.
“Chị Dao Dao, cái váy kia của chị đẹp quá, dáng vẻ lúc chụp ảnh… cũng rất đẹp, giống như ngôi sao điện ảnh vậy!”
“Máy móc của bọn họ rất đắt đúng không? Một cái thùng lớn như vậy, bên trong chứa rất nhiều máy ảnh!”
“Ngày mai bọn họ đến chụp ảnh sẽ mang trang phục cho chị sao? Còn phải trang điểm, chị…”
Trình Dao Dao tranh thủ nói: “Họ sẽ mang thợ trang điểm và trang phục tới, đến lúc đó em sẽ thấy. »
Trình Dao Dao đưa bát không cho Tạ Tam: “Em muốn một bát nữa.”
Tạ Tam nhận bát múc nửa bát cháo để trước mặt cô. Bà Tạ kinh ngạc nói : « Hôm nay chịu ăn thêm cơm rồi ? »
« Đói quá ạ . » Trình Dao Dao cười nói : « Lúc chụp không thấy gì, chụp xong mới cảm thấy đói. »
Bà Tạ cười nói : «Còn chưa nói, lúc Dao Dao chụp ảnh rất có hình có dạng. »