Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 418: Chụp ảnh nhà cũ (MNYK70)
Cập nhật lúc: 2024-09-01 19:22:41
Lượt xem: 137
Bà Tạ lau tay trên tạp dề, cầm ảnh nhìn kỹ: “Ôi, đây là ngôi sao điện ảnh nào vậy? Xinh quá.”
Tạ Phi cũng tới xem, nhìn kỹ người trên bức ảnh lập tức nói: “Là chị Dao Dao! Chị Dao Dao, chị chụp lúc nào vậy, đẹp quá!”
Trình Dao Dao đắc ý lắc cái đuôi nhỏ, nói: “Một phóng viên chụp cho chị.”
Bà Tạ nói: “Phóng viên? Sao phóng viên lại chụp ảnh cho cháu?”
Trình Dao Dao sợ bà Tạ lải nhải, không dám nói chuyện phiền phức kia, chỉ nói: “Hôm nọ cháu đến nhà văn hóa đúng lúc thấy họ đang chụp ảnh, phóng viên tiện chụp cho cháu một tấm.”
Bà Tạ không hỏi gì nữa, nói: “Ăn nhanh lên, cháo nguội rồi.”
Nước lũ năm nay làm mấy công xã xung quanh thôn Điềm Thủy tổn thất nặng nề, các thôn đều hết lương thực. Để kiếm sống, rất nhiều người bắt đầu nuôi gà con. Quy định mỗi nhà chỉ được nuôi 3 con dần dần bị phá vỡ, đội kiểm tra cũng không tìm đến cửa nữa.
Nhìn hàng xóm bắt đầu nuôi gà, bà Tạ cũng quyết định để Tạ Tam đi bắt gà con về nuôi. Gà con sợ lạnh, mùa đông nuôi rất khó, ban đêm bà Tạ để gà con trong phòng mình, ban ngày mang ra ngoài phơi nắng.
Hôm nay nắng to, trên giường có mấy tờ báo, gà con để dưới đất, mấy quả cầu lông vàng chạy tán loạn, kiêu chiêm chiếp chạy xung quanh sân thăm dò. Bà Tạ trộn lẫn rau xanh và gạo kê vứt ra đất cho gà con ăn, đám gà con vui vẻ chạy tới, cái đầu nhỏ mổ đồ ăn trên mặt đất.
Mọi người đều thích gà con mới tới. Chỉ có Cường Cường không vui, bởi vì mọi người không cho nó vồ gà con. Dù sao mười con gà con sau khi lớn lên có thể thu được ít nhất 10 quả một ngày, đó là tài sản quý giá của người nông dân.
Bà Tạ vui vẻ nhìn: “Mấy con gà này rất khỏe, con nào cũng có tinh thần!”
Trình Dao Dao và Tạ Phi bê một nồi củ sen từ phòng bếp ra, nghe vậy đắc ý nói: “Đương nhiên rồi ạ, tự tay cháu chọn mấy con gà này đấy ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-418-chup-anh-nha-cu-mnyk70.html.]
Bà Tạ nói: “Cháu định làm gì vậy?”
Trình Dao Dao cười nói: “Cháu làm bột củ sen.”
Tạ Tam đào được rất nhiều củ sen, trừ số củ sen đã tặng người ta thì còn thừa tầm 100 cân. Bà Tạ cười nói: “Sớm nghe cháu nói muốn làm bột củ sen. Bà từng ăn bột củ sen Hàng Châu rồi, chúng ta có thể làm được không?”
“Sao không làm được ạ? Làm bột củ sen không khó, bà nhìn cháu làm sẽ biết.” Trình Dao Dao để củ sen xuống đất, cầm ghế đẩu ngồi xuống, xắn tay áo lên bắt đầu bận rộn: “Làm bột củ sen phải chọn củ có màu đậm, củ sen già thô ngắn, loại củ sen này có hàm lượng tinh bột cao, thích hợp làm bột củ sen. Loại khác ăn giòn giòn, không làm bột được.”
Tạ Phi nghe gật đầu liên tục, chọn củ sen già sau đó dùng cái nạo gọt vỏ, phần thịt trắng bóc lộ ra. Một chậu củ sen được gọt vỏ, sau khi gọt xong thì mang đi rửa sạch.
Bước tiếp theo là khổ nhất: Mài nhỏ củ sen. Trình Dao Dao cầm nạo mài khoai lang, Tạ Phi cầm bát sứ thô, dùng sức mài nhỏ củ sen. Muốn lấy được tinh bột bên trong củ sen thì phải mài thật nhỏ.
Trình Dao Dao mài được một lúc tay đau nhức khó chịu, cô phàn nàn nói: “Không biết Tạ Tam đi đâu rồi.” Công việc cần dùng sức lớn như này thích hợp với Tạ Tam nhất.
“Sáng sớm Chiêu ca nhi đã đi ra ngoài.” Bà Tạ nói: “Hai cháu cãi nhau à?”
« Không ạ. » Mặt Trình Dao Dao vô tội. Hôm qua bọn họ từ trong huyện về vẫn còn tốt mà ?
Không có Tạ Tam hỗ trợ, hai cánh tay Trình Dao Dao mỏi nhừ, cuối cùng mài xong một chậu củ sen lớn. Múc một thùng nước giếng đổ vào bột củ sen, hai tay dùng sức vò. Một chậu nước trong nhanh chóng chuyển sang màu trắng đục. Tiếp theo dùng vải xô lọc tạp chất, sau đó để gọn vào không động tới là được.
Tạ Phi lau mồ hôi trên mặt, hiếu kỳ hỏi : « Như vậy là xong sao ? »
« Ừm, đợi nước đọng lại mấy giờ sẽ tách rời phần bột, phần bên dưới đọng lại là bột củ sen. » Trình Dao Dao nói.