Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 399
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:27:48
Lượt xem: 163
Trình Dao Dao mυ"ŧ hạt mướp đắng, hương vị không tồi, cô chủ động lấy thêm: “Ăn ngon quá, sao anh biết hạt này có thể ăn?”
Tạ Tam thấy cô thích, hái thêm hai quả ngon ngon trên giá đỡ xuống: “Lúc còn nhỏ không có đồ ngọt đẻ ăn, hạt này có vị ngọt, anh thường lấy cho Tiểu Phi.”
Trình Dao Dao đau lòng, cô lấy một hạt mướp đắng nhét vào miệng Tạ Tam: “Hạt này ngọt, em cũng thích ăn.”
Tạ Tam ngậm hạt mướp đắng, Trình Dao Dao chỉ cảm thấy đầu ngón tay của mình cũng nóng ẩm, cô lập tức rút tay về, bên tai ửng đỏ.
Môi Trình Dao Dao dính nước đỏ tươi, cô không biết gì, Tạ Tam nhìn cô chằm chằm: “Ừm, rất ngọt, em cũng nếm thử xem.”
Không đợi Trình Dao Dao từ chối, Tạ Tam nửa ép buộc chia sẻ hạt mướp đắng ngọt ngào với cô.
Hạt mướp đắng trơn bóng nhấp nhô trên đầu lưỡi, vị ngọt trượt xuống cổ họng, một chút vị đắng cũng biến mất, chỉ còn lại vị ngọt ngào của tình yêu.
Hạt mướp đắng có chút xót, Trình Dao Dao ăn đến nỗi miệng nhỏ đỏ bừng, chạm nhẹ một cái còn hơi đau. Ngược lại tinh thần Tạ Tam sảng khoái, hai tay cầm một đống đồ lớn đi theo sau Trình Dao Dao đang tức giận về nhà.
Bà Tạ thấy hai người mang đồ về thì cười nửa ngày: “Lớn rồi còn ăn cái này!”
Trình Dao Dao vừa về nhà lập tức rửa mặt, cô lén lút lấy linh tuyền lau môi, vẫn tê tê, cô giải thích: “Mướp đắng giảm nóng!”
Tạ Tam cất xong đồ, nghe cô nói thế tỉnh bơ, giống như người không có chuyện gì.
Bà Tạ vừa phơi màn vừa nói: “Gần đây trời vào thu khô ráo, nên ăn ít gì đó thanh nhiệt giải độc. Mấy ngày nữa sẽ đào ngó sen, Chiêu ca nhi mua ít xương về, chúng ta nấu xương hầm củ sen.”
“Trong thôn có ngó sen không ạ?” Trình Dao Dao giúp bà Tạ phơi màn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-399.html.]
Bà Tạ nói: “Hồ sen trong thôn chủ yếu là hạt sen, ngó sen có rất ít.”
Trình Dao Dao không rõ: “Sản lượng ít không phải bán được càng đắt hơn sao? Sao lại chia ra? Chúng ta phải đến mua sớm sao?”
Tạ Phi đang ăn hạt mướp đắng, nghe vậy cười nói: “Ngó sen không mất tiền.”
Bà Tạ nói thêm một câu: “Dù sao chúng ta cũng được ăn.”
Trình Dao Dao càng không hiểu, quay đầu hỏi Tạ Tam.
Chân Tạ Tam giẫm lên thang sửa giá đỡ đầu tường. Trong miệng hắn ngậm đinh, nghe cô hỏi híp mắt cười.
Bà Tạ và Tạ Phi cũng cười, cố ý thừa nước đυ.c thả câu, Trình Dao Dao không hiểu gì.
“Không nói thì không nói! Dù sao cháu sẽ biết sớm thôi.” Trình Dao Dao không thèm nghe.
Cường Cường lén lút trèo lên bàn, cái mũi đỏ ngửi hạt mướp đắng. Nó còn nhỏ nhưng đặc điểm của mèo quýt đã lộ rõ trên người nó, chỉ có đồ ăn nó không ăn được chứ không có chuyện nó không ăn đồ ăn. Trình Dao Dao đã từng thấy nó cũng ăn cà chua trong vườn rau, đồ ăn mỗi ngày không ăn hết nhất định phải đậy mâm cẩn thận, nếu không sẽ bị nó ăn mất.
Mướp đắng vỡ lộ ra hạ đỏ tươi bên trong, mũi Cường Cường run run, liếʍ một cái, nếm được vị ngọt, mặt tròn lập tức vùi xuống ăn. Chờ lúc Tạ Phi hét lên, bắt lấy cái đuôi đẩy nó ra, nó đã ăn đỏ cả miệng, còn cố gắng nhào đến chỗ mướp đắng.
Bà Tạ tức giận giậm chân: “Cường Cường! Cường Cường! Thấy cái gì cũng muốn ăn, hôm qua không để ý nó đã chạy ra uống máng nước của gà, suốt ngày không uống nước tắm thì đi giành đồ ăn của gà, bà để mày đói bụng xem mày làm gì được!”
Cường Cường còn tưởng bà Tạ đang gọi nó, nó đi chầm chậm đến cạnh bà Tạ: “Meo! Meo!”
Bà Tạ bật cười, ôm nó lau sạch miệng và lông cho nó: “Ngoan nào, bà nấu trứng gà cho mày, không được ăn mướp đắng, mèo ăn mướp đắng sẽ không lớn được!”